Chương 17: Hâm mộ

Tóm lại là cần phải cẩn thận phòng bị.

Nàng tiến lên vài bước, còn chưa kịp đi qua đã nhìn thấy có một cô nương mặt tròn mắt to đang chạy nhào về phía nàng. Nàng nhớ rõ, cô nương mặt tròn này là đệ tử mà Tham Liễu thu nhận, tên là Tô Thường Tịch. Linh căn là trăm năm khó gặp Không linh căn, đây là người có tư chất tốt nhất trong đám người tham gia thí luyện, lúc thí nghiệm linh căn đã dẫn đến sự oanh động không nhỏ.

"Anh Chiêu sư thúc!" Cô nương mặt trong vừa mới gọi một tiếng như vậy đã bị Tham Liễu nắm chặt lấy tóc, hai tay phí công quơ quơ không khí trước mặt, ngay cả góc áo của Anh Chiêu cũng không chạm vào được.

Vẻ mặt Anh Chiêu có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Lại không ngờ tới nàng vừa mới hỏi như thế, cô nương này đã đỏ mặt thẹn thùng lên, mãi không nói được một câu. Vẫn là Tham Liễu đứng ra giải thích thay cho nàng ấy: "Con tiểu nha đầu này, một lòng muốn bái muội làm thấy, ta thu nó làm đệ tử nó còn thấy không vui đây này."

Tô Thường Tịch nhanh chóng nhìn về phía Anh Chiêu rồi gật đầu, trong mắt là sự sùng bái không hề che dấu.

Thanh danh đệ nhất kiếm tu đương thời của Anh Chiêu vang vọng bên ngoài, có mấy người sùng bái cũng là chuyện rất bình thường, nàng sờ sờ đầu Hạ Lan Tiêu rồi cười nói: "Chưởng môn sư huynh có nhiều kinh nghiệm dạy dỗ cho người có Không kinh căn như ngươi hơn, nếu như sau này ngươi muốn học kiếm thuật cũng có thẻ lên Bắc Nghiêu Phong tìm ta.

"Thật vậy sao?" Hai mắt Tô Thường Tịch sáng rực lên.

"Tất nhiên là thật."

Nghe thấy Anh Chiêu đã đáp ứng với mình, Tô Thường Tịch rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn, xoay người chuẩn bị đi về phòng đệ tử được phân chia cho mình, chỉ là trước khi đi còn hung hăng liếc xéo Hạ Lan Tiêu một cái.

Mà Hạ Lan Tiêu lại hoàn toàn không thèm để ý tới, hắn đang cúi đầu xem một con bươm bướm bay lượn, bóng dáng bị hoàng hôn kéo lê có vẻ càng cao lớn lạnh băng hơn. Đến lúc hắn ngẩng đầu lên thì Tham Liễu đã mang Tô Thường Tịch đi xa rồi.

"Được rồi, ngươi không cần phải hâm mộ người khác, hiện giờ ngươi đã đầu nhập vào Bất Hiêu Phong của ta, cơ duyên như vậy chính là người khác cầu còn không được." Tham Liễu đi ở phía trước Tô Thường Tịch, không cần xem cũng biết nàng ấy đang suy nghĩ cái gì. Hiện tại còn chưa đến lúc hắn nắm tay chỉ dạy cho nàng ấy, chẳng qua là thấy nàng ấy còn nhỏ tuổi mới có thể dẫn dắt nàng ấy một đoạn đường thôi.