Quản Tiểu Triêu khó hiểu: "Tại sao không trực tiếp gọi điện thoại?"
"Giờ này, nếu anh ấy không ở trường quay, thì cũng đã ngủ rồi. Điện thoại nhất định để chế độ im lặng... Tớ chỉ có thể đánh cược anh ấy sẽ nhìn thấy tin nhắn và gọi lại càng sớm càng tốt."
Quản Tiểu Triêu vô thức liếc nhìn ngón cái bên tay trái của Ninh Dĩ Mạt, ánh mắt Ninh Dĩ Mạt run lên, vội vàng thu ngón tay cái nằm trong lòng bàn tay.
Phòng chờ chìm vào im lặng, chỉ có tiếng bấm điện thoại "tạch, tạch" của Quản Tiểu Triêu, vài phút sau, cậu nhướng mày: "Viết xong rồi, bạn trai cậu tên gì?"
"Cô Giang Ninh."
"Cô? Cô nào?" Quản Tiểu Triêu vẫn chưa hoàn hồn.
"Cô..." Ninh Dĩ Mặc dừng một chút: "Cô trong phụ lòng*."
*Nguyên văn: 辜负的辜/ Gūfù de gū/ 辜负: phụ lòng; Chữ Cô được viết là chữ cô trong cụm từ phụ lòng
"Họ này thật là..." Quản Tiểu Triêu tìm danh bạ một hồi: "Được, mình gửi rồi." Sau đó, cậu ta tắt điện thoại hỏi: "Cậu có bạn trai, sao mình lại không biết? Mỹ Sa, cậu gặp rồi à?"
Mỹ Sa dường như đang chìm trong suy nghĩ, một lúc sau cô ấy nói: "Tớ đã từng nhìn thấy rồi. Anh ấy rất đẹp trai, là đạo diễn. Anh ấy còn mở một công ty văn hóa nhỏ ở Bắc Kinh, Dĩ Mạt, đúng không?"
Ninh Dĩ Mạt nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
"Đế Đô? Giám đốc, công ty văn hóa? Hình như có liên hệ." Quản Tiểu Triêu đột nhiên hưng phấn: "Dĩ Mạt, cậu thật giỏi giữ bí mật, chúng ta quen nhau đã nhiều năm mà cậu vẫn chưa nói cho tớ biết. Trong điện thoại của cậu có ảnh không? Xem chút đi."
Mỹ Sa cũng có chút kỳ vọng.
Ninh Dĩ Mạt lắc đầu: "Không có."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Ninh Dĩ Mạt sáng lên, Quản Tiểu Triêu cúi đầu nhìn thấy là thông báo tin nhắn, cậu ta nhìn thông báo tin nhắn, đột nhiên hỏi: "Dĩ Mạt, Cô Từ Hành này là ai? Nãy tớ chỉ xem họ nên đã gửi nhầm tin nhắn đến điện thoại của người này rồi."
"Cậu nói… gì?"
Sắc mặt Ninh Dĩ Mạt lập tức tái nhợt.
“Dĩ Mạt, cậu sao thế?” Mỹ Sa chú ý đến sự thất thố của Ninh Dĩ Mạt, vịn vai cô hỏi.
Ninh Dĩ Mạt cứng ngắc ngồi ở trên ghế, trên khuôn mặt tái nhợt, đôi lông mày thanh mảnh hơi cau lại, dưới mí mắt khép hờ là đôi mắt khẽ lóe lên vẻ bất an.
Thật lâu sau, cô hít một hơi rồi lắc đầu: "Mình không sao."
Quản Tiểu Triêu nghiêng người về phía trước, có chút ngượng ngùng nói: "Muộn rồi, não tớ cũng có chút lẫn, chỉ nghĩ mỗi chữ “Cô”, kết quả vừa nhìn thấy “Cô” là tớ đã gửi đi, tớ sẽ gửi lại cho bạn trai của cậu."
Ninh Dĩ Mạt cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Được."
Mỹ Sa nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Ninh Dĩ Mạt, lặng lẽ nhìn cô không nói một lời. Cô luôn cảm thấy hôm nay Ninh Dĩ Mạt có gì đó không ổn, xa lạ đến nỗi cô ấy có chút không dám nhận ra. Nghĩ đến hai chữ “xa lạ”, cô ấy càng thấy hoang mang, suốt bốn năm đại học, cô ấy đã từng thực sự hiểu cô gái ít nói này sao?
Sau khi Quản Tiểu Triêu gửi tin nhắn đi, rất lâu sau cũng không có phản hồi. Cậu ta chờ đến sốt ruột, có chút không kiềm chế được, mấy lần gọi điện thử cho bạn trai của Ninh Dĩ Mạt, cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra, mặc dù nghe thấy tiếng đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Quản Tiểu Triêu chán nản ném điện thoại đi, cúi đầu luồn ngón tay vào tóc lẩm bẩm: "Xong thật rồi. Cho dù có gọi được, cũng đã nửa đêm, ai mà tìm ra cách chứ?"
Một câu nói đã đánh tan sự tự lừa người dối mình của ba người họ, Mỹ Sa bất giác khuỵu vai xuống, cô ấy mệt mỏi tựa đầu vào vai Ninh Dĩ Mạt. Vai của Ninh Dĩ Mạch rất gầy, nhưng lại thẳng tắp, giống như có thứ gì đó đang chống đỡ cho sống lưng của cô.
Mỹ Sa nhắm mắt lại, suy nghĩ của cô ấy rơi vào hỗn loạn, sự yên tĩnh giống như cái chết đang bao quanh chui vào lỗ tai, áp lực đến nỗi hai mí mắt cô ấy không nhấc lên nổi.
Không biết qua bao lâu, Mỹ Sa nửa tỉnh nửa mơ bị tiếng mở cửa lớn cùng tiếng người đánh thức, cô ấy ngơ ngác ngẩng đầu khỏi vai Ninh Dĩ Mạt, nhìn về phía cửa.
Ở cửa, một người đàn ông dáng người thấp vẫn còn hơi ngái ngủ đi vào được vây quanh bởi hai cảnh sát.
Ba ông chủ Lan Châu nhìn thấy người tới, lập tức nhảy dựng lên chào hỏi: "Sở trưởng Mã, sao ngài lại tới đây giờ này? Trời sáng ngài tới cũng không sao! Còn hại ngài ngủ không yên giấc, nửa đêm tới đây thả người."
Sở trưởng họ Mã sắc mặt âm trầm, không để ý đến bọn họ, đi thẳng tới trước mặt Ninh Dĩ Mạt, khẽ cười nói: "Ai da, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, khiến các cô oan ức rồi, phải ở lại đây đến nửa đêm. Sự việc chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Các cô về nghỉ ngơi sớm đi. Nếu như sự việc cần phải xử theo pháp luật, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm minh theo pháp luật!"
Mỹ Sa nhìn khuôn mặt tươi cười mà vị sở trưởng nặn ra, thực sự nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Cô ngơ ngác nhìn Quản Tiểu Triêu: Đây lại là diễn xuất gì vậy?
Ninh Dĩ Mạt chậm rãi đứng dậy, nhìn sở trưởng Mã không nói gì, hình như cũng có chút mơ hồ.
Sở trưởng Mã sửng sốt một hồi, sau đó xoa xoa hai tay: "Ồ, hơn một tiếng nữa trời mới sáng, không thì chúng ta lên xe của tôi đi cho sớm?”
Tuy nhiên, Quản Tiểu Triêu đã phản ứng rất nhanh, vội vàng nắm tay sở trưởng Mã: "Không cần, không cần đâu, ngài quá khách sáo rồi. Nếu đã không có chuyện gì, thì chúng tôi cũng đi đây."
Mỹ Sa vội vàng phụ họa theo như thể sắp nhận được âm xá: "Thực sự không cần đâu, chúng tôi——thực sự được đi về rồi sao?"
“Tôi tiễn cô cậu ra ngoài cổng.” Sở trưởng Mã vừa nói, vừa tiễn người ra cửa.
Mỹ Sa kéo người Ninh Dĩ Mạt và nói: "Không cần đâu, ngài cứ bận việc của ngài, chúng tôi ra ngoài bắt taxi đi về." Cô ấy vội vàng vẫy tay với giám đốc Mã, ôm Ninh Dĩ Mạt đang cau mày thất thần đi ra khỏi cửa.
Đằng sau cánh cửa, cảnh sát đang trực ban Lý Siêu khó hiểu đến gần ông ta hỏi: "Sở trưởng, có chuyện gì vậy?"
Sở trưởng Mã bí mật đến gần anh ta, thấp giọng nói: "Có trời mới biết cô gái này là thần tiên nơi nào. Cấp trên nửa đêm sai người đến gõ cửa nhà tôi, yêu cầu tôi đích thân đến thả cô ta ra."
Lý Siêu hé miệng, thật lâu sau mới bình tĩnh lại: "Vậy ba người kia thì sao?"
“Nghiêm khắc xử lý!” Sở trưởng Mã ngáp một cái, không kiên nhẫn xua tay: “Những chuyện kia của bọn chúng, cũng sớm phải nhận bài học thích đáng.”