Chương 2.1: Thục nữ trở thành côn đồ (2)

Cả ba người họ vừa ra khởi cổng đã bị cái lạnh ở bên ngoài làm cho rùng mình.

“Tuyết rơi rồi?” Quản Tiểu Triêu sụt sịt, nhìn con đường trống trải dưới bậc thềm, ngẩn người.

Chỉ sau nửa đêm, bên ngoài đã có một lớp tuyết mỏng. Trời còn chưa sáng, phía xa vẫn là bóng tối, nhưng ánh sáng trắng của tuyết trước mặt khiến bọn họ nhức mắt.

Ninh Dĩ Mạt thầm nghĩ, chẳng trách hôm trước sương mù bao trùm thành phố, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, hóa ra là sắp có tuyết. Cô ngước nhìn bầu trời, vô thức đưa tay ra, vài bông tuyết như hạt muối rơi xuống đầu ngón tay, tăng thêm chút mát lạnh cho ngón tay băng giá của cô.

Mỹ Sa rụt cổ lại, túm chặt áo ngoài giậm chân: "Xong đời, cái ngày chết tiệt này chắc không bắt được xe rồi."

Quản Tiểu Triêu gõ lên trán cô một cái: "Có thể ra ngoài là tốt rồi, bắt taxi đi đến trường thôi, tớ mời các cậu bữa sáng."

Cậu ta vừa dứt lời, dưới bậc thềm bên đường đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng ấm áp.

Ánh sáng chiếu ra đột ngột, giống như có người đột nhiên ấn vào nguồn sáng chính trên sân khấu, ba người họ sửng sốt một chút mới phát hiện bên đường có một chiếc ô tô đang đậu.

Lúc này, những bông tuyết dày đặc được chiếu sáng bởi đèn pha, rơi xuống vội vã.

“Trời ạ, khách quốc gia của chính phủ à, đ*ch, không phải là Maybach sao?” Quản Tiểu Triêu hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Dĩ Mạt: “Tranh thủ nhìn kỹ một chút, chiếc xe này không dễ thấy đâu.”

Nhưng Ninh Dĩ Mạt nhìn chiếc xe với vẻ mặt bất an, như thể đã nhìn thấy thứ mà cô không nên nhìn thấy.

Cùng lúc đó, cửa sau xe lặng lẽ mở ra, một người đàn ông bước xuống xe, trên đầu che một chiếc ô màu đen, "rầm" một tiếng. Người đàn ông cầm ô, thong thả bước lên cầu thang, mép ô bị ép xuống rất thấp, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng dáng người cao thẳng, đầu hơi ngẩng lên, khí chất có chút khác biệt so với người bình thường.

Ninh Dĩ Mạt kiên định nhìn chằm chằm bóng người kia, bả vai khẽ run, chân nặng như chì.

Người đàn ông dừng lại cách bọn họ hai bước, mặc dù đứng ở phía dưới, nhưng so với ba người bọn họ vẫn cao hơn một chút.

Mỹ Sa dừng bàn tay đang đặt gần miệng để hà hơi, kinh ngạc nhìn người đó, giây tiếp theo, người đàn ông nghiêng ô về phía sau, từ dưới ô ngẩng lên một khuôn mặt đặc biệt nổi bật.

Con ngươi của Ninh Dĩ Mạt đột nhiên co rút lại, cô vô thức rùng mình.

Người đàn ông nheo đôi mắt sâu như nước, xuyên qua màn tuyết nhìn Ninh Dĩ Mạt một lúc lâu mới không rõ ý vị gì mà mở miệng: "Dĩ Mạt, đã lâu không gặp."

Giọng anh trầm xuống, như một câu cảm thán.

Ninh Dĩ Mạt mấp máy môi, dấu diếm tất cả cảm xúc trên mặt thật sạch sẽ, thành thật thấp giọng gọi một tiếng: "Anh trai."

"Em mặc ít như vậy, thật sự không sợ lạnh sao?"

Người đàn ông khẽ cau mày, tháo khăn quàng cổ ra, không cần cô trả lời tự quàng lên người cô, thắt lại đàng hoàng, dừng lại một chút rồi vươn tay vỗ nhẹ hạt tuyết trên vai cô.

Ninh Dĩ Mạt chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, tiếng tuyết rơi càng ngày càng nhiều, dường như che mất khuôn mặt của anh. Gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, xem như cả một đời mới trùng phùng.

Trong xe hệ thống sưởi hơi nóng, ba người ngồi ở hàng ghế sau đều có chút e ngại.

Quản Tiểu Triêu vừa ngồi thẳng vừa đưa mắt quét qua trang thiết bị trong xe.

Thấy bầu không khí thực sự khó xử, Ninh Dĩ Mạt đành phải lên tiếng: "Bọn em đến Đại học Kinh tế Tài chính ở số 35 đường Minh Châu. Hai người này là bạn của em, Trần Mỹ Sa và Quản Tiểu Triêu."

“Hân hạnh.” Người ngồi ở ghế đầu hờ hững chào đón, cũng không quay đầu lại.

Sau đó Ninh Dĩ Mạt giới thiệu với Quan Tiểu Siêu: "Đây là anh trai tớ, Cố Từ Hành."

“À, anh là chính người—“

Cậu ta còn chưa nói xong, Ninh Dĩ Mạt mặt không biến sắc giẫm chân cậu ta một cái.

Quản Tiểu Triêu thức thời ngậm miệng, cười nói: "Hân... hân hạnh gặp được anh."

Cậu ta nói xong suýt chút nữa tự nhéo mình, tại sao lời nói ra từ chính miệng mình lại khiến người ta phát ớn như vậy?

Mỹ Sa còn điềm tĩnh hơn Ninh Dĩ Mạt, cô ấy mỉm cười hất cằm của mình đến hàng ghế đầu, nhìn anh qua kính chiếu hậu: "Anh là anh trai của Dĩ Mạt phải không? Anh ruột hả? Sao em chưa nghe Dĩ Mạt nhắc đến? Dĩ Mạt gọi anh là anh trai, vậy em cũng sẽ gọi anh là anh trai vậy."

Trong gương chiếu hậu, đôi mắt trong suốt giương lên, ánh mắt sắc bén rơi trên mặt Mỹ Sa. Dù anh chỉ nhìn cô ấy hờ hững như vậy, nhưng cô ấy lại cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh - ánh mắt đó như muốn nhìn thấu cả người cô vậy.

Quản Tiểu Triêu thấy không khí bắt đầu tẻ nhạt, liền kéo Mỹ Sa trở lại ghế ngồi xuống: "Nói nhảm, anh trai cậu mà họ Lý, thì sao cậu lại họ Trần?"

Mỹ Sa lườm cậu ta một cái cũng không nói gì. Quản Tiểu Triêu lại nói đùa vài câu để làm dịu bầu không khí căng thẳng.

Xe đến trường Đại học Kinh tế Tài chính, Quản Tiểu Triêu thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi cảm ơn Cố Từ Hành ở hàng ghế đầu, cậu ta vội vàng kéo Mỹ Sa xuống xe, Ninh Dĩ Mạt ngồi ở ghế trong cùng cũng định xuống xe rồi nói lời tạm biệt, không ngờ vừa tới cửa xe đã bị Cố Từ Hành ngồi ở hàng ghế đầu chặn lại, giọng điệu không cho phản kháng lại: "Dĩ Mạt, em ở lại đây đi."

Dĩ Mạt không còn cách nào khác đành nói với đám người Quản Tiểu Triêu "Các cậu quay lại trước đi" rồi thành thật lùi vào trong xe, cô im lặng ngồi xuống, như thể người ngồi trước mặt là một người cha nghiêm khắc.