Lý Hướng Vãn chú ý thấy cô dừng lại, hỏi : "Làm sao vậy?"
"Trong giấc mơ..."
Nói được một nửa, một tiếng hét chói tai của một đứa bé vang lên từ phía sau.
Lông mày của Lộc Khê nhướng cao lên.
Chờ chút, chuyện này cũng rất quen thuộc.
Lý Hướng Vãn ở phía trước cũng dừng lại, trầm tư nhìn cô.
"Em nhớ rõ?"
"Là nhóc Tuấn Hạo!"
Bọn họ đồng thời mở miệng.
Lộc Khê chọn phớt lờ câu hỏi của Lý Hướng Vãn trong làn khói dày đặc và tiếng la hét, quay người, bước nhanh về phía nhà Lâm Tuấn Hạo mà không cần suy nghĩ.
Lý Hướng Vãn không chút do dự nhìn cô, suy nghĩ một lát, theo sát phía sau.
"Chị Lan! Chị Lan!" Lộc Khê hét lớn khi tới gần 704 nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả. Càng đi về phía phòng 704 khói càng dày đặc.
Lộc Khê còn cảm thấy bản thân hơi thấy khó thở.
Tim cô đập nhanh cực độ, quay lại tìm Lý Hướng Vãn, chỉ thấy anh vững vàng đi theo cô, vẻ mặt bình tĩnh và lãnh đạm, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh nói: "Chị Lan có thể đã ngất đi rồi, sau khi đi vào, anh cõng chị Lan, em cõng nhóc Tuấn Hạo."
Lộc Khê nghĩ đây có thể là phỏng đoán của Lý Hướng Vãn nên ngoan ngoãn gật đầu.
Tình hình thực sự trong phòng lại tệ hơn cô nghĩ, chị Lan không chỉ ngất xỉu mà dường như bị hoảng loạn ngã khỏi ghế, đầu đầy máu.
Bên cạnh cô là chiếc ghế ăn bị lật lại, trước mặt cô là một chiếc tủ bát đang mở, có lẽ chị ấy đã ngã khi đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc họ bước vào, Lâm Tuấn Hạo đang khóc rồi lao tới kéo tay áo Lộc Khê: "Dì Lộc Khê! Cứu mẹ cháu với!"
Lộc Khê trấn an vỗ lên người Lâm Tuấn Hạo, sau đó quay lại nhìn Lý Hướng Vãn: "Lý Hướng Vãn"
"Lại đây giúp anh." Lý Hướng Vãn không chút do dự, đi thảng đến chỗ chị Lan, kéo mạnh chị ấy, đồng thời nói với Lộc Khê: "Đỡ chị ấy lên lưng anh."
Người bất tỉnh nặng đến mức Lộc Khê phải cố gắng hai lần mới nhấc lên được Vương Lan lên lưng Lý Hướng Vãn, chưa kịp lấy hơi thở đều lại, cô đã lập tức đứng dậy, ôm lấy nhóc Tuấn Hạo.
Đồng hồ điện tử hiện là 7:53.
Nhờ sự hợp tác của Lộc Khê, bốn người nhanh chóng đến được cầu thang thoát hiểm.
Đối mặt với đống đổ nát, bắt tay vào di chuyển đồ vật.
Lộc Khê cũng cẩn thận đặt Lâm Tuấn Hạo xuống.
Lâm Tuấn Hạo bị sặc nên liên tục ho khan, hô hấp vội vàng, gương mặt đỏ bừng.
Lộc Khê vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu bé, rất nóng.
Cô bất ngờ hỏi: "Cháu sốt à?"
Lâm Tuấn Hạo ngoan ngoãn gật đầu: "Không sao đâu ạ, cháu thường xuyên bị sốt."
"Dì dọn đồ trước, cháu ở đây trông mẹ nhé?"
Lâm Tuấn Hạo vẫn gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ."
Lộc Khê quay đầu lại thấy bóng dáng bận rộn của Lý Hướng Vãn, cảm giác quen thuộc kì lạ đó luôn đọng lại trong đầu cô.
Lòng của cô còn có nhiều nghi ngờ nhưng đây không phải là lúc thích hợp để hỏi.
Cô đang định giúp, Lý Hướng Vãn đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút rồi đi thẳng về phía cô.
"Làm sao vậy?" Lộc Khê thấy vẻ mặt lo lắng của anh, đứng dậy hỏi.
"Không còn kịp nữa rồi." Anh nói.
Lộc Khê cảm thấy đầu choáng váng, vội vàng hỏi: "Anh làm sao biết không còn kịp nữa?"
"Có phải em nhớ điều gì đó không?" Lý Hướng Vãn không trả lời câu hỏi của cô.
"Hả?"
"Hoả hoạn, anh và mọi thứ đang diễn ra."
Lộc Khê càng mơ hồ, cô cau mày bối rối: "Đó là giấc mơ của em..."
"Đó không phải là mơ đâu, Lộc Khê." Lý Hướng Vãn trầm giọng ngắt lời: "Rõ ràng em đã rời khỏi toà nhà thành công, tại sao em vẫn..."
Anh không nói tiếp nữa.
"Anh đang nói gì thế?" Nội tâm Lộc Khê rất hoang mang: "Đang có cháy, chúng ta phải chạy khỏi đây nhanh chóng. Tại sao vào giờ phút này anh lại hỏi muốn hỏi vấn đề đó?"
"Bởi vì không còn kịp nữa rồi." Sự bình tĩnh của Lý Hướng Vãn cuối cùng cũng có vết nứt, giọng nói mang theo sự nóng nảy: "Là bởi vì em nhất quyết muốn cứu những người không liên quan này!"
Lộc Khê không hiểu điều gì đã khiến anh đột nhiên tức giận, Vương Lan, Lâm Tuấn Hạo cũng không phải những người không liên quan, cho dù không liên quan thì đó cũng là hai mạng người!
Cô kỳ quái trừng mắt nhìn anh, cúi đầu an ủi Lâm Tuấn Hạo: "Không có việc gì, dì dẫn cháu sang hành lang bên kia."
Cô nói xong định kéo Vương Lan đi nhưng lại bị Lý Hướng Vãn kéo lại.
"Anh làm gì vậy?" Lộc Khê cuối cùng cũng không thể bình tĩnh, hét lên.
Lý Hướng Vãn hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Không kịp nữa rồi, hai phút nữa toà nhà sẽ sập. Em thậm chí còn không có thời gian để dọn xong những thứ này, huống chi phải cõng thêm hai người."
"Anh luôn nói không kịp nữa, không kịp nữa nhưng rốt cuộc là không kịp chỗ nào? Anh là thần tiên hay pháp sư mà có thể biết trước?"