Chương 6

7:30, đồng hồ báo thức vang lên.

Lộc Khê ở trên giường đột nhiên mở mắt.

Cô đã mơ một giấc mơ.

Đó là một cơn ác mộng.

Lộc Khê khó khăn chống người ngồi dậy, sự run rẩy không thể kiềm chế lan đến cả hiện thực khiến cô có cảm giác như vẫn đang ở trong mơ. Những mảnh kí ức rời rạc, ngắt quãng lần lượt hiện lên trong đầu cô, bao gồm làn khói dày đặc, lửa và những tiếng hét chói tai.

Đồng hồ báo thức vẫn liên tục reo vang.

Lộc Khê duỗi cánh tay nặng nề của mình ra lấy điện thoại ở đầu giường. Tay cô run đến mức phải cố gắng nhiều lần mới tắt được báo thức.

Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Lộc Khê không đứng dậy ngay mà ngồi trên giường ngơ ngác, xuất thần Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nỗi bi ai trong giấc mơ đã hoàn toàn lấn át cảm xúc của cô, khiến cô cảm thấy mỗi lần hít thở hơi thở đều mang theo cảm giác ẩm ướt.

Chỉ cần thả lỏng thần kinh, cô sẽ khóc ngay lập tức mất.

Vừa rồi cô mơ thấy Lý Hướng Vãn.

Trong hình ảnh mơ hồ, run rẩy, anh cũng không khác mấy so với hình ảnh trong kí ức, chỉ có điều tính tình lạnh lùng hơn trước, thậm chí còn trở nên thờ ơ với cô. Từ đầu đến cuối, anh dùng sức kéo cô đi trong làn khói dày đặc, anh chỉ muốn đưa cô đi đâu đó. Dù cô nói gì anh cũng chỉ lặp lại năm chữ: "Không còn kịp nữa rồi."

Không còn kịp nữa rồi...

Lộc Khê dừng một chút, cái gì không còn kịp nữa rồi?

À, là hoả hoạn.

Cô nhớ lại trong giấc mơ có một đám cháy, Lý Hướng Vãn muốn giúp cô thoát khỏi đám cháy.

"Ha..." Lộc Khê cười nhạo chính mình.

Đều đã chia tay được một năm nhưng cô vẫn ôm mộng chờ đợi người trong lòng như chúa cứu thể đến giải cứu mình.

Đầu óc chỉ toàn yêu đương thế này là không được, đầu óc yêu đương không quên nổi bạn trai cũ lại càng không được!

Cô xoa mặt, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, không cho phép bản thân đắm chìm trong cảm xúc này nữa, thay quần áo vào phòng tắm rửa mặt. Bước vào phòng tắm cô chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, tiếng hét kinh khủng hơn bình thường nhiều.

Hơn nữa trong không khí có mùi gì đó không thể diễn tả được.

Lộc Khê vừa đánh răng vừa tự hỏi.

Cãi nhau lâu như vậy rồi, không biết khi nào họ mới cãi ra kết quả nữa?

Mà mùi này là mùi gì nhỉ? Có phải điện nhà cô bị cháy rồi không?

Cùng lúc đó, bên ngoài, tiếng hét ngày càng ầm ĩ.

Lộc Khê đang đánh răng thì sững lại, như nhận ra điều gì đó, cô lao ra khỏi phòng tắm và mở rèm cửa ra.

Dưới tầng tụ tập rất nhiều người, đều ngẩng đầu chỉ trỏ, có người còn muốn xông lên, lại bị người khác ngăn cản.

Lộc Khê không kìm được thò đầu ra ngoài, lập tức nghe thấy một tiếng ầm ầm, cũng như tiếng nổ lách tách rõ ràng của thứ gì đó đang cháy.

Cùng lúc đó, người dưới lầu phát hiện ra cô đang ở trên tầng, nhanh chóng giơ loa lên, hét: "Cháy! Mau xuống dưới! ! ! !"

Thực sự có cháy?!

Lộc Khê cuối cùng cũng nhận ra và lập tức quay người lao vào nhà vệ sinh. Đầu óc hỗn loạn nhưng may mắn là cô vẫn nhớ những thường thức bản để tự cứu mình, cô lập tức cầm chiếc khăn tắm, làm ướt nó trong chậu rửa mặt, ôm vào lòng rồi vội vã đi ra cửa.

Giờ phút này, sự hoảng loạn trong lòng cô đã lấn át mọi thứ, suy nghĩ duy nhất của cô là muốn trốn thoát.

Trong lúc vội vàng mang giày vào, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ phía sau: "Lộc Khê."

Lộc Khê sững người trong giây lát, quay người lại.

Cảnh trong mơ và thực tế chồng chéo lên nhau, cô trái lại không biệt nổi mình vẫn đang mơ hay là điên rồi nữa. Lý Hướng Vãn mặc áo sơ mi và quần sẫm màu, đứng thẳng trong phòng khách.

Lộc Khê ngây người chớp mắt.

Lý Hướng Vãn cũng thấy kinh ngạc, anh liếc nhìn chiếc khăn tắm ướt trong tay cô, sau đó nhìn quần áo của cô, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, nhắc nhở: "Cởϊ áσ khoác lông ra đi."

Lộc Khê ngoan ngoãn làm theo ngay lập tức.

Khi cô đang cởϊ áσ khoác, Lý Hướng Vãn đi đến bên cạnh cô, mở cửa, lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang đưa cho cô.

Lộc Khê ngoan ngoãn nhận lấy, ngước mắt hỏi anh: "Của anh đâu?"

"Anh không cần." Giọng anh bình tĩnh.

Sự bình tĩnh này phần ảnh hưởng đến Lộc Khê, khiến sự hoảng loạn của cô giảm xuống.

Lý Hướng Vãn rũ mắt, chờ cô chuẩn bị xong mới hỏi: "Làm sao biết có cháy?"

“Em đang đánh răng thì ngửi thấy mùi." Lộc Khê đi theo Lý Hướng Vãn một lúc, đột nhiên nhớ lại, hỏi: "Sao anh lại ở trong phòng khách nhà em?"

Không đợi Lý Hướng Vãn trả lời, cô chợt nhận ra họ đang đi về hướng ngược lại, vội vàng nhắc nhở: "Cầu thang gần nhất ở bên kia."

Lý Hướng Vãn trầm giọng "Ừ", chỉ nói: "Biết."

Lộc Khê hơi khựng lại, cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, cô cẩn thận nhớ lại rồi chợt nhận ra.

Là trong giấc mơ!