Chương 8

Lý Hướng Vãn nhìn cô thật sâu, trong mắt anh có nhiều cảm xúc mà cô không thể hiểu được. Nhưng trong vài giây, anh đã lấy lại được bình tĩnh trước ánh mắt dò hỏi của Lộc Khê, anh thu lại những cảm xúc xáo trộn đó từng chút một.

Anh tàn nhẫn nói: "Đoạn cuối trong giấc mơ vừa rồi của em chắc chắn là cảnh anh bị toà nhà sập xuống đè chết."

Lộc Khê ngừng thở, không thể tin nắm chặt cổ tay của anh.

"Rõ ràng em đã bị anh đẩy ra rồi, tại sao vẫn không sống sót?" Anh lại hỏi.

Lộc Khê lại bắt đầu cảm thấy đầu đau dữ dội, cô lắc đầu nói: "Em không biết, em... em bị choáng, sau đó em ói ra rất nhiều chất lỏng màu đen. Em không biết nữa... nhưng đó là giấc mơ của em mà..."

"Đó không phải mơ." Lý Hướng Vãn bình tĩnh nói: "Lộc Khê, hiện tại cũng không phải mơ." Anh đứng dậy, quan sát phản ứng của Lộc Khê, chậm rãi nói: "Em hãy nghe anh nói và ghi nhớ kỹ này."

Lộc Khê ngơ ngác nhìn anh.

"Đây không phải lần đầu anh đến cứu em, cũng có lẽ không phải lần cuối cùng. Lần này chúng ta không có thời gian nhưng lần sau..." Lý Hướng Vãn tạm dừng: "Lần sau em muốn cứu họ thì khi thức dậy, lập tức đi tìm chị Lan, tìm tới trước khi chị ấy ngã xuống."

Lộc Khê ngơ ngác.

"Nghe hiểu không?" Lý Hướng Vãn thúc giục.

Lộc Khê gật đầu.

"Nhớ kỹ chưa?"

Lộc Khê lại gật đầu.

"Tỉnh dậy làm gì trước tiên?"

Lộc Khê lặp lại: "Đi tìm chị Lan."

Lý Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm, thần sắc bình tĩnh hơn một chút: "Những việc khác chờ sau khi chúng ta trốn thoát thành công sẽ anh sẽ từ từ giải thích, được chứ?"

Lộc Khê vẫn gật đầu.

"Tôi hơi sợ." Một lúc sau, cô nhỏ giọng nói.

Lý Hướng Vãn cúi người bế Lâm Tuấn Hạo lên, sau đó dịu dàng ôm Lộc Khê vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, sẽ nhanh thôi."

***

7:30.

Lộc Khê thình lình mở mắt rời khỏi giường.

Nhanh thật, cô nghĩ.

Cô có cảm giác như mình chỉ vừa nhắm mắt rồi mở mắt ra thì đã quay về lúc 7:30.

Lần trước tỉnh lại, vì đầu óc quá hỗn loạn nên Lộc Khê không có thời gian chú ý tới động tĩnh bên ngoài. Lúc này, cẩn thận lắng nghe trong môi trường hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng cháy nổ và tiếng nói ồn ào ở tầng dưới.

Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Lộc Khê thu dọn một cách đơn giản và nhanh chóng, rồi mở cửa chạy đến phòng 704.

Trong hành lang lúc này vẫn chưa có khói, tầm nhìn cũng rất rõ ràng.

Cô có thể chắc chắn rằng tầng bị cháy chắc chắn không phải tầng của cô. Lần trước cô hơi vội vàng, cộng thêm trong lòng đang có lo sợ, có rất nhiều chuyện không kịp hỏi Lý Hướng Vãn, lát nữa nếu có thời gian, cô nhất định phải hỏi anh.

Cô vừa chạy vừa hét to gọi Vương Lan. Nếu đúng lúc này Vương Lan định đi lấy thứ gì đó, tiếng hét của cô có thể sẽ tạm hoãn hành động của chị ấy.

Cô gọi năm sáu lần cũng không có ai trả lời, Lộc Khê chạy thêm vài bước thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Tuấn Hạo: “Mẹ!”

Trong lòng Lộc Khê cảm thấy hồi hộp, cô tăng tốc chạy đến phòng 704, phát hiện lần này cửa phòng 704 đóng chặt.

Cô lập tức dùng sức gõ cửa: “Tiểu Tuấn Hạo! Dì là dì Tiểu Khê! Mau mở cửa!”

Trong phòng vang lên tiếng lạch cạch của đồ vật, sau đó cửa bị mở ra một cách mạnh mẽ, lộ ra khuôn mặt nhỏ đang khóc của Lâm Tuấn Hạo, cậu vội vàng túm lấy góc áo của Lộc Khê, khóc lóc nói: “Dì ơi, mẹ cháu bị ngã từ trên ghế xuống!”

“Đừng sợ.” Lộc Khê bắt chước động tác của Lý Hướng Vãn lúc an ủi cô, vỗ lêи đỉиɦ đầu của Lâm Tuấn Hạo, đi vào cửa kiểm tra tình trạng của Vương Lan. Không ngờ lúc này Vương Lan vẫn chưa ngất xỉu, đang đau đớn nằm trên đất.

“Chị Lan!” Lộc Khê lao tới bên cạnh cô ấy, liên tục gọi tên cô ấy. Nhưng cô phát hiện ý thức của Vương Lan đã tan rã, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô gọi.

Cô thử gọi thêm hai lần nữa, lúc này Vương Lan mới yếu ớt tỉnh lại, nắm chặt cánh tay của Lộc Khê, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

“Em đưa hai người ra ngoài.” Lộc Khê nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói.

“Thuốc…”

“Thuốc gì?”

Lộc Khê vô thức nhìn lên chiếc tủ đang hé mở, nhìn thấy một cái hộp trong suốt, bên trong đó có nhiều loại thuốc được sắp xếp ngay ngắn.

Cô đứng dậy đưa tay lấy nhưng không với tới, chỉ có thể cẩn thận giẫm lên ghế, sau khi lấy được cái hộp thì ngay lập tức đưa cho Vương Lan xem: “Là cái này phải không?”

Con ngươi của Vương Lan lại bắt đầu rời rạc nhưng cô ấy vẫn cố giữ lấy ý thức cuối cùng nói: “Thuốc của Hạo Hạo…”

“Em sẽ mang nó theo.” Lộc Khê bảo đảm với cô ấy rồi nhét tất cả thuốc vào túi. Sau đó gọi Lâm Tuấn Hạo đến đây giúp đỡ, hai người đã cố gắng hết sức để cõng Vương Lan lên vai nhưng dù có thử thế nào cũng thất bại.

Cô bực dọc nghĩ, rốt cuộc khi nào Lý Hướng Vãn mới đến?