Chương 5

Lý Hướng Vãn nói mà không giữ lời hoàn toàn phớt lờ cô.

Anh chậm rãi mò mẫm dựa vào tường đi xuống cầu thang, tầm nhìn không rõ ràng, không dám hành động liều lĩnh nên mỗi bước đi đều rất cẩn thận.

"Lý Hướng Vãn!" Lộc Khê giọng điệu cực kỳ bất mãn, cô muốn giãy giụa nhưng Lý Hướng Vãn dùng sức nắm mạnh bàn tay cô.

"Đừng lộn xộn." Giọng anh trầm thấp, lộ ra vẻ không vui: "Em vốn không thể cứu được mọi người, hãy tự cứu mình trước đi!"

Lộc Khê ngẩn người, trong đầu đột nhiên hiện lên tiếng hét bén nhọn như của người trước mặt nhưng giọng điệu rất lo lắng, gần như thét lên: "Đừng ngu ngốc như vậy! Em vốn không thể cứu được mọi người!"

"A!" Cô theo bản năng ôm đầu, kinh hãi nghĩ: Đây là gì vậy? Lý Hướng Vãn từng nói những điều này với cô lúc nào?

Lý Hướng Vãn gấp gáp quay đầu lại, hỏi: "Em sao thế?"

Nhìn thấy hành động của cô bèn hỏi: "Đau đầu à?"

Lộc Khê không phủ nhận.

"Có thể là trúng độc nhẹ, không cần lo lắng." Anh bình tĩnh mở miệng, vừa nói vừa đi xuống dưới: "Phần lớn khói của đám cháy chứa rất nhiều khí độc nhưng em đang đeo khẩu trang nên không phải là vấn đề lớn. Chúng ta mau chóng đi ra ngoài, em sẽ không sao đâu."

Lộc Khê mờ mịt gật đầu, vừa sợ hãi vừa buồn bã: "Chị Lan, bọn họ sẽ không sao đâu đúng không?"

Lý Hướng Vãn im lặng một lát, thành thực nói: "Anh không biết."

Lộc Khê cắn môi dưới, nuốt xuống cảm xúc nghẹn ngào trong cổ họng rồi im lặng. Bọn họ rất nhanh đã đi tới tầng hai, nơi này không có nhiều khói đen như trên tầng, tầm nhìn cũng xa hơn, có lẽ họ đã đi qua tầng bị cháy.

Bọn họ sẽ sớm được an toàn.

Lộc Khê đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy một bóng người lao vào, cô nhìn kỹ hơn thì thấy đó là Lâm Bình, là chồng của chị Lan!

Cô buột miệng gọi: "Anh Lâm Bình!"

Lâm Bình sắc mặt trắng nhợt chứa đầy lo lắng, lớn tiếng hỏi: "Hai người có nhìn thấy Vương Lan và Hạo Hạo không?!"

Lộc Khê lắc đầu.

Nghe vậy Lâm Bình không nhiều lời nữa, quay đầu lại ra sức chạy lên trên.

"Anh Lâm Bình!" Lộc Khê lại hét lên.

Đồng thời Lý Hướng Vãn cũng gọi cô: "Lộc Khê."

Giọng anh rất bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng.

Cảm xúc bị kìm nén của Lộc Khê gần như sắp nổ tung, cô run rẩy hỏi anh: "Tại sao?"

Lý Hướng Vãn im lặng, tất cả những gì anh có thể làm làm kéo cô đi và trốn thoát. Mục đích của anh luôn rõ ràng, chính xác, chính là đưa cô thoát ra khỏi đám cháy.

"Tại sao vậy, Lý Hướng Vãn?" Khi nói ra những lời này nước mắt của Lộc Khê cũng chảy xuống. Đó là hai mạng người, còn là người cô quen thuộc. Cô càng khóc càng lớn, càng khóc lại càng khó chịu hơn. Con người thật nhỏ bé khi đứng trước thảm họa. Lộc Khê không còn nơi nào để trút bỏ sự tự trách và nỗi buồn nhưng cô rất cần một lối thoát, chỉ có thể nắm chặt lấy Lý Hướng Vãn và hỏi anh: "Tại sao anh lại lạnh lùng như thế?"

Phía trước là lối ra của cầu thang thoát hiểm ở tầng một, từ khi Lâm Bính đi vào đã mở nó ra, nó vẫn mở như thế. Ánh nắng mặt trời từ ngoài đi vào đồng thời, khói đen cũng theo luồng bay ra ngoài.

Nó giống như cánh cửa ngăn cách giữa sự sống và cái chết.

Bóng dáng Lý Hướng Vãn vẫn cứng đờ, im lặng không nói.

Sau đó, anh ho một tiếng.

Bên ngoài ầm ĩ nhốn nháo, tiếng xe cứu hoả vang lên từ xa đến gần như ngay bên tai. Lộc Khê nghe rõ tiếng ho của anh trong tiếng ồn ào, náo loạn đó.

Lý Hướng Vãn không mang khẩu trang, cô chợt nhận ra điều này.

Nếu nói có khí độc thì tình trạng của anh còn nghiêm trọng hơn cô.

Một loạt cảm xúc tự trách chồng lên cô, thấy bọn họ chuẩn bị bước ra khỏi khu dân cư, Lộc Khê muốn xin lỗi: " Lý..."

"A! ! ! ! ! ! !"

Đám đông vây xem phía trước đột nhiên hét lên đầy sợ hãi, đồng thời cô nghe thấy những tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến từ trên đầu mình, dường như làm rung chuyển cả mặt đất. Sau đó, cô bị đẩy mạnh từ phía sau, toàn thân cô bị lực này xô đi một đoạn dài.

Khi mọi chuyện xảy ra, đầu óc Lộc Khê hoàn toàn đờ đẫn. Nếu có thể miêu tả thì đó chính là cô bị, sau đó không tránh được nên bị ngã. Tiếp đó, có một người tốt bụng nào đó đã kéo cô ra khỏi đám hỗn loạn đó.

Cuối cùng khi cô quay lại tìm Lý Hướng Vãn, tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là một toà nhà đổ nát mất một nửa và một làn khói đen cuồn cuộn bay lên trời.

Chỗ vừa rồi cô đứng bây giờ đã đổ nát.

Toàn thân Lộc Khê tê dại, lạnh thấu xương. Cô run rẩy không kiềm chế được, chỉ vào nơi mình vừa đi ra, đồng thời tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người xung quanh.

Nhưng cô không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của họ, càng lo lắng cô càng không thấy rõ, vì thế cô định mở miệng nói.

Cô muốn nói: Cầu xin mọi người, cầu xin mọi người, cầu xin mọi người...

Có người giúp cô tháo khẩu trang ra, cô há miệng hít thở không khí trong lành, l*иg ngực phập phồng dữ dội. Lộc Khê cố gắng nuốt những gì đang trào ra từ bên trong cơ thể vào, vừa mở miệng, cảm giác buồn nôn dâng trào đến cổ họng. Cô lập tức cúi người xuống, một dòng chất lỏng màu đen lớn chảy ra từ cổ họng cô, rồi thế giới của cô chìm vào bóng tối.