Chương 4

Bằng mắt thường cũng có thể thấy khói trong hành lang càng dày đặc hơn, còn mang theo cảm giác bỏng rát khó chịu. Lộc Khê lấy tay che miệng, ho mạnh mấy cái, cố gắng xua tan đi cảm giác khó chịu ở cổ họng.

Lý Hướng Vãn nhìn cô, lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang mới toanh đưa cho cô: "Đeo vào."

Khẩu trang còn hơi ẩm, chắc đã được anh nhúng qua nước.

Lộc Khê nhận lấy, ngơ ngẩng nửa giây mới hỏi: "Còn anh?"

"Anh không cần."

Anh nói xong kéo cô tiếp tục tiến về phía trước, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ.

"Không phải chúng ta nên về nhà hay sao?" Lộc Khê nhỏ giọng đề nghị.

Lý Hướng Vãn: "Không nên."

Lộc Khê: "Vậy em tự về..."

Lý Hướng Vãn lạnh lùng từ chối: "Không được."

Lộc Khê mang khẩu trang vào, đang hoảng sợ không biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của một đứa bé.

Cô dừng lại, nói với người trước mặt: "Hình như là giọng của nhóc Tuấn Hạo."

Lý Hướng Vãn: "Ừm."

"Họ có thể đang cần giúp đỡ."

Lý Hướng Vãn: "Ừm."

"Chúng ta có nên…"

Lý Hướng Vãn ngắt lời cô: "Không còn thời gian nữa."

Lộc Khê cau mày, trong lòng cảm thấy rất bất mãn, hỏi lại: "Không thử làm sao biết không còn thời gian?"

Đang nói chuyện, hai người đã chạy đến cầu thang thoát hiểm, cả trong và ngoài cửa đồ chất thành đống, thậm chí còn có chiếc tủ cao bằng nửa người chặn cửa.

Lý Hướng Vãn không trả lời, buông tay cô ra bắt đầu di chuyển đồ. Anh làm rất nhanh và đã dọn sạch một khoảng trống nhỏ trong thời gian ngắn.

Một năm không gặp, Lộc Khê cảm thấy mình càng không thể hiểu nổi Lý Hướng Vãn. Từ nãy đến giờ, anh luôn biểu hiện từ chối giao tiếp, cô hỏi nhiều nửa câu anh cũng lười trả lời.

Kỳ lạ là tuy không muốn nói chuyện với cô nhưng lại nhất quyết cứu cô.

Cô khẳng định 100% là Lý Hướng Vãn không sống ở đây. Vậy cơ hội nào để anh đi qua nhà cô và trùng hợp gặp phải hoả hoạn?

Lại còn bất chấp sự an toàn của mình để cứu cô?

Lộc Khê bắt đầu dọn dẹp cùng với Lý Hướng Vãn nhưng trong lòng cô vẫn không muốn từ bỏ cứu Lâm Tuấn Hạo ở bên kia.

Lâm Tuấn Hạo là con trai của chị Vương Lan nhà kế bên, mới 5 tuổi.

Lộc Khê thường gặp cậu bé ngồi một mình trước nhà khi đi làm về.

Vương Lan thích mở cửa sổ và cửa chính để gió đi vào. Vào mùa hè, Lâm Tuấn Hạo thường ngồi hóng gió và ăn dưa hấu.

Cậu bé là một đứa trẻ rất ngoan.

Lộc Khê bị ốm một thời gian, Vương Lan chăm sóc cô rất nhiều, ngay cả nhóc Tuấn Hạo cũng thường xuyên cho cô kẹo và đồ ăn vặt, cậu bé mỉm cười, ngẩng gương mặt hơi bẩn lên nói: "Dì ơi, hôm nay kẹo ngọt lắm ạ!"

Cô thật sự không có cách nào thấy chết mà không cứu được.

Nghĩ vậy, Lộc Khê ném đồ trong tay sang một bên, quay người đi về phía nhà Vương Lan.

"Lộc Khê." Lý Hướng Vãn nói, đứng ở cửa cầu thang, trong tầm tay chỉ còn có một tủ giày cao nửa người: "Lại đây giúp anh chuyển nó đi."

"Em muốn đi tìm chị Lan." Lộc Khê dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bước đi, nhấn mạnh: "Em nhất định phải đi."

"Giúp anh dọn xong cái này, anh và em cùng đi." Lý Hướng Vãn nói.

Lộc Khê do dự chưa đến nửa giây đã đồng ý ngay: "Được."

Chiếc tủ giày màu nâu nhìn bằng mắt thường có vẻ cũ kỹ, không biết đã ở đây bao lâu rồi. Khi cô đặt tay vào một góc và dùng lực, một mảnh gỗ lập tức nứt ra, đâm vào tay Lộc Khê.

Cô đau đớn run lên nhưng không kêu lên, di chuyển đến nơi có thể chịu được sức nặng rồi nói với Lý Hướng Vãn: "Thêm lần nữa."

Lý Hướng Vãn im lặng nhìn tay cô, gật đầu.

Lộc Khê đếm ngược đến ba.

"Ba."

"Hai."

"Một."

Hai người cùng nhau dùng sức, cuối cùng cũng đã di chuyển được chiếc tủ qua một bên. Sự di chuyển này làm khuấy động rất nhiều bụi tích tụ lâu ngày, đồng thời, làn khói dày đặc xuyên qua các khe hở lần lượt đi vào cầu thang thoát hiểm.

Cho dù mang khẩu trang, Lộc Khê vẫn bị ho.

Lý Hướng Vãn nhìn cô, nói: "Lùi ra sau."

Lộc Khê vội la lên: "Chị Lan..."

Lý Hướng Vãn bình tĩnh ngắt lời cô: "Mở cửa trước."

Lộc Khê bất đắc dĩ bước từng bước lùi ra phía sau.

Lý Hướng Vãn còn nói: "Đi phía sau anh."

Lộc Khê biết đây không phải là lúc để tranh cãi nên cô ngoan ngoãn đứng sau lưng anh.

Lý Hướng Vãn nắm tay nắm cửa, cảm nhận nhiệt độ trên tay cầm.

Nó không nóng, thấp hơn nhiệt độ bàn tay anh một chút. Về cơ bản, anh chắc chắn rằng không có lửa ở cầu thang thoát hiểm.

Lý Hướng Vãn thoáng yên tâm, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa ở ra một khe nhỏ, đồng thời nín thở, cơ bắp ở cánh tay căng cứng. Sự chắc chắn cơ bản không có nghĩa là chắc chắn hoàn toàn, anh không thể đảm bảo 100% liệu có luồng khí mạnh ùa vào lúc mở cửa hay không.

May mắn thay, phía sau cánh cửa không có gì khiến anh phải lo lắng nhưng một làn khói đen và sóng nhiệt đã lan vào, tầm nhìn rút ngắn trong gang tấc.

Lý Hướng Vãn thích ứng vài giây, nâng đồng hồ lên nhìn thời gian: 7:58. Sau đó anh không suy nghĩ gì nữa, kéo Lộc Khê lao vào làn khói đen .

Lộc Khê không hề có chút phòng bị đã bị kéo đi, đầu cô trống rỗng, lúc phản ứng lại cô lập tức vùng vằng thoát ra khỏi tay Lý Hướng Vãn: "Lý Hướng Vãn! Sao anh nói mà không giữ lời?"