“Lộc Khê.”
Lý Hướng Vãn ở phía sau cô thúc giục.
“Em…” Lộc Khê mím môi, chỉ do dự một giây đã quyết định: “Em đi xem xem.”
“Lộc Khê!” Lý Hướng Vãn hét lên.
Lộc Khê hơi dừng lại, không để ý đến Lý Hướng Vãn đang tức giận, nói với Trần Nhất: “Cậu dẫn đường đi.”
Trái lại Trần Nhất do dự nhìn Lý Hướng Vãn, sau đó cảm kích cúi đầu với Lộc Khê: “Cảm ơn!”
Anh ấy vừa đi vừa giải thích nhưng bởi vì sốt ruột nên nói năng hơi lộn xộn: “Ba Lý Anh không ở nhà, vừa nãy bà nội cô ấy ngất xỉu, chúng em đang ở cầu thang tầng 8. Lý Anh mới bị ngã gãy chân cách đây không lâu, em không có cách nào đưa hai người xuống cùng một lúc.”
Lộc Khê nhanh chóng tiêu hóa thông tin, phân tích tình hình hiện tại của họ.
Trong đội của họ sắp xuất hiện: Một bà cụ đang hôn mê, một cô bé đang bị què chân và một cậu học sinh cấp 3 tứ chi khỏe mạnh.
Bây giờ trên lưng cô còn có một bạn nhỏ đang bị sốt.
Quả thực là rất khó khăn.
Lộc Khê thở dài.
“Đừng lo lắng.” Giọng nói của Lý Hướng Vãn đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô. Thái độ của anh không thể giải thích được đã thay đổi, giọng điệu cũng đã dịu hơn: “Chúng ta tăng tốc lên một chút. Vụ cháy xảy ra ở tầng năm, anh không chọn cầu thang bên này vì ở bên này có quá nhiều tình huống ngoài ý muốn. Có một lần khi chúng ta mở cánh cửa bên này ra, luồng khí mạnh từ bên trong thổi ra ngoài, khiến cả anh và em đều bị thương.”
Lộc Khê không hiểu tại sao anh vẫn quay lại nhưng cô cẩn thận lắng nghe lời anh nói.
“Nhưng lần này không có, vừa rồi là do anh nóng nảy. Chúng ta có thể thử bên này.” Lý Hướng Vãn tiếp tục nói: “Khói ở cầu thang này có khả năng sẽ dày hơn bên kia, một lúc nữa tầm nhìn sẽ kém hơn, không khí cũng sẽ kém hơn, chúng ta lấy lại tinh thần, đi thẳng xuống dưới.”
Lộc Khê liên tục gật đầu, cảm thấy có lẽ do Lý Hướng Vãn không chú ý tới, nên lại nói: “Ừ!”
Lâm Tuấn Hạo ở trên lưng vẫn luôn im lặng, Lộc Khê lo lắng quay đầu lại nhưng tầm nhìn lại bị chặn.
“Thằng bé không sao.” Lý Hướng Vãn an ủi cô, sau đó nói với Lâm Tuấn Hạo: “Đừng sợ, sắp ra ngoài rồi.”
“Cháu không sợ, cháu chỉ lo lắng cho mẹ thôi.” Giọng sữa của Lâm Tuấn Hạo rất nhỏ.
“Mẹ cháu cũng sẽ không sao.” Lý Hướng Vãn lạnh nhạt an ủi.
Mấy người nhanh chóng đi đến cầu thang thoát hiểm trên tầng 8. Còn chưa đến gần, Lộc Khê đã nghe thấy tiếng cô gái khóc nức nở, sau đó Trần Nhất ở bên cạnh lập tức hét lên: “Lý Anh, bọn tớ đến rồi!”
“Trần Nhất!” Lý Anh khóc nức nở, sau khi nói xong thì ho khan dữ dội.
Thực ra mọi người đều cảm thấy khó chịu, cảm giác ngạt thở càng ngày càng nghiêm trọng, càng cố gắng hô hấp càng cảm thấy thiếu oxy. Lộc Khê cảm thấy đầu óc của mình giống như bị nhét đầy bông, dư quang thoáng nhìn thấy Lý Hướng Vãn đang xem giờ.
Trần Nhất bước tới đỡ Lý Anh dậy, hai người cùng nhau đưa bà của cô bé lên trên lưng cậu ấy, sau đó hỏi Lộc Khê: “Chị ơi, chị có thể đỡ Lý Anh được không?”
Lộc Khê cân nhắc tính khả thi trong chốc lát, Lâm Tuấn Hạo ở phía sau dãy vài cái rồi nói: “Cháu có thể tự đi được.”
Lộc Khê không do dự, nhẹ nhàng đặt Lâm Tuấn Hạo xuống, chỉ nói: “Nắm chặt tay dì.”
Lâm Tuấn Hạo gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Lộc Khê đỡ Lý Anh, để sức nặng của cô bé đè lên vai cô. Sau khi hoàn thành một loạt động tác này, cô theo bản năng nhìn Lý Hướng Vãn.
Sắc mặt Lý Hướng Vãn vô cùng khó coi.
Họ đứng rất gần nhau nhưng cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ chết chóc trong mắt Lý Hướng Vãn.
Cô biết nó có nghĩa là gì, trong giây lát lòng sinh cô ra cảm giác áy náy và ý nghĩ muốn bỏ cuộc.
Nhưng Lý Hướng Vãn lại hắng giọng nói: “Đi!”
Không biết nhóm người đã mò mẫm đi xuống dưới bao lâu, Lộc Khê đột nhiên nghe thấy một âm thanh giống như rất nhiều hòn đá nhỏ lăn và rơi xuống, sau đó âm thanh này càng lúc càng lớn.
Trần Nhất và Lý Anh đồng thời dừng lại, cẩn thận ngẩng đầu xem xét khắp nơi.
Mặc dù không nhìn rõ được bất kì cái gì.
Lộc Khê không di chuyển bởi vì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Một cảm xúc mạnh mẽ và phức tạp dâng lên trong lòng cô, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng không để cô suy nghĩ quá nhiều, một tiếng nổ điếc tai vang lên từ sâu trong tòa nhà, sau đó cô nhìn thấy Lý Hướng Vãn bất chấp an toàn của mình lao về phía cô trong tiếng hét của Trần Nhất và Lý Anh.