Chương 11

Lộc Khê cảm thấy rằng mình đã mơ một giấc mơ. Giấc mơ này lúc đầu hơi mơ hồ, cô nặng nề bước đi trong lối đi dài và tối tăm rất lâu, đột nhiên đi đến ngày đầu tiên cô gặp Lý Hướng Vãn.

Ngày cô gặp Lý Hướng Vãn cũng chỉ là một ngày hết sức bình thường.

Lộc Khê được mời tham dự bữa tiệc sinh nhật của bạn thân Từ Bằng, mà Lý Hướng Vãn vừa khéo là bạn cùng phòng của Từ Bằng.

Hôm đó vì làm thêm giờ nên cô đến hơi muộn. Đợt nắng nóng đã kết thúc từ lâu, nồi lẩu sôi sùng sục, bạn bè hòa thuận vui vẻ vây quanh bên bàn vừa cười vừa ăn. Nhìn thấy cô bước vào, lập tức nhiệt tình kéo cô vào chỗ ngồi, đưa bát và đũa cho cô.

Phòng khách nhỏ chật kín người, không khí bữa tiệc từ đầu đến cuối đều cao trào, sang hiệp hai, tất cả mọi người rõ ràng đều đã mất kiểm soát, mọi người đều uống rất nhiều, gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều say mèm.

Lộc Khê là người duy nhất tỉnh táo tại hiện trường, vì cô bị dị ứng với cồn, không thể uống rượu.

Là loại uống một ngụm thì sẽ chết.

Khi tan cuộc, ngay cả chủ nhân bữa tiệc sinh nhật Từ Bằng cũng say khướt nhưng anh ấy vẫn phải giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng để sắp xếp cho những con ma men hoặc về nhà hoặc nằm nghỉ. Khó khăn lắm mới tiễn được cô gái cuối cùng, Từ Bằng mất hết sức lực dựa vào tường, phả mùi rượu vào cô: “Lúc trở về tớ cảm thấy hơi lạnh, tớ về phòng mặc quần áo vào đã, sau đó tớ sẽ đưa cậu đến nhà ga.”

Lộc Khê đồng ý, ngoan ngoãn đợi ở phòng khách.

Nhưng chờ một lúc lâu, không chờ được Từ Bằng, thay vào đó lại chờ được bạn cùng phòng của Từ Bằng.

Lúc này Lộc Khê mới nhận ra một chuyện.

Bạn cùng phòng của Từ Bằng không đến dự tiệc sinh nhật của Từ Bằng.

Có lẽ anh cũng không đoán được vẫn còn có người chưa đi, động tác đóng cửa hơi dừng lại, những ngón tay cầm ly thủy tinh siết lại, để lộ gân cốt tuyệt đẹp.

Trong lúc bối rối, điều đầu tiên Lộc Khê chú ý đến là tay của anh, không khống chế được mà nghĩ tay này thực sự rất đẹp. Sau đó cô mới ngước mắt lên nhìn chủ nhân của bàn tay đó.

Lúc này lại càng không khống chế được suy nghĩ.

Bạn cùng phòng của Từ Bằng rất đẹp trai, là kiểu nếu gặp trên đường sẽ nhịn không được trộm kéo bạn thân, ra hiệu cùng nhau thưởng thức sự đẹp trai này. Lông mày của anh vừa đen vừa dày, còn màu của đôi môi dưới sống mũi cao lại rất nhạt nhưng thứ càng nhạt hơn chính là ánh mắt của anh.

Trên đó viết rõ ràng sự từ chối giao tiếp với người ngoài.

Lộc Khê gần như ngay lập tức định nghĩa về người này: Cao quý khó gần.

Tuy rằng lúc này hoạt động tâm lý của Lộc Khê rất phong phú nhưng trên mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh và lễ phép cơ bản, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một chút mất tự nhiên không kìm nén được.

Cô lấy hết can đảm, chủ động giơ tay lên chào hỏi: “Xin chào.”

Kết quả là anh chàng đẹp trai nhẹ nhàng liếc một cái rồi phớt lờ cô luôn.

Lộc Khê hụt hẫng thu tay về, các cô ca hát nhảy múa suốt đêm, mãi đến hơn 2 giờ sáng mới kết thúc. Người ta không vui cũng đúng.

Cô đành phải cúi đầu giả vờ xem điện thoại.

Có điều đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, còn tâm tư của cô đang theo dõi tung tích của một người khác trong phòng.

Anh vào bếp uống nước trước, sau đó lại bắt đầu rửa đồ. Im lặng một lúc, hình như là đang dọn dẹp nhà bếp.

Lòng Lộc Khê bắt đầu thấp thỏm.

Vừa rồi cô và Từ Bằng chỉ dọn dẹp đơn giản nhà bếp, hẳn là không cần phải dọn dẹp quá nhiều nên cô không cần đi giúp đỡ. Nhưng nửa đêm để bạn cùng phòng dọn dẹp ở đây thì không được, ngay lúc cô đang do dự có nên giúp đỡ hay không, “cao quý khó gần” vẻ mặt vô cảm bước ra khỏi bếp, quay người đi vệ sinh, sau đó bước chân rõ ràng đã cứng lại.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của anh xuất hiện một vết nứt, từ vết nứt lộ ra vẻ “không thể tin được”.

Lộc Khê đang nhìn theo cũng trố mắt, chợt nhớ ra vừa nãy có người nôn trong nhà vệ sinh, diện tích gặp tai họa còn khá lớn. Vừa rồi họ bận thu xếp cho những con ma men nên hoàn toàn quên mất việc này.

Cô kìm nén một tiếng kêu đứng lên, chạy đến đứng cạnh anh.

“Cao quý khó gần” không nói gì cũng không cử động.

Lộc Khê cố gắng nở nụ cười gượng hỏi: “Cho tôi vài phút để tôi dọn dẹp nhé?”