Chương 9

Như nghe được tiếng gọi của cô, ngay sau đó một bàn tay trắng bệch thon dài siết chặt khung cửa nhà Vương Lan.

Sau đó Lý Hướng Vãn xuất hiện ở cửa. Vẻ mặt anh không thay đổi nhiều, nhưng Lộc Khê cảm thấy ánh mắt anh ngay lập tức dán chặt vào cô. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong mắt Lý Hướng Vãn có điều gì đó thả lỏng.

Không dừng lại, anh bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, trầm giọng nói: “Anh cõng chị Lan, em cõng Lâm Tuấn Hạo đi.”

Khi đi ra ngoài, Lộc Khê cố ý quay đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường phòng khách: 7:51.

Khói trong hành lang đã dày đặc, Lộc Khê bất ngờ hít một hơi, ngay lập tức bắt đầu ho không ngừng.

Lý Hướng Vãn dừng lại, ra hiệu cho Lộc Khê ý bảo áo khoác của anh: “Khẩu trang ở trong túi.”

“Không sao.” Lộc Khê từ chối, lại nghĩ đến Lâm Tuấn Hạo trên lưng. Cô kéo vạt áo khoác của Lý Hướng Vãn, mím môi, lấy khẩu trang từ trong túi ra, đưa cho Lâm Tuấn Hạo trên lưng, dịu dàng nói: “Ngoan, đeo khẩu trang vào.”

“Dì ơi, có hơi khó chịu, cháu không thở được.” Lâm Tuấn Hạo nhỏ giọng từ chối.

“Khó chịu cũng phải đeo, cháu vẫn còn đang bị ốm đấy.”

Lâm Tuấn Hạo vẫn không đồng ý.

Lộc Khê muốn khuyên cậu một lần nữa, dư quang thoáng nhìn thấy Lý Hướng Vãn dừng lại, lạnh mặt nói với Lâm Tuấn Hạo: “Đeo vào.”

Rất hung ác.

Ngay cả Lộc Khê cũng thấy sợ hãi, huống chi là Lâm Tuấn Hạo.

Cậu nhóc quả nhiên ngoan ngoãn đeo khẩu trang.

Lý Hướng Vãn thấy Lâm Tuấn Hạo đã nghe lời, im lặng xoay người định tiếp tục bước đi.

Đúng lúc này, cửa của một thang thoát hiểm khác ở phía sau cách họ không xa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người bị bao vây trong làn khói dày đặc loạng choạng bước ra.

Mấy người đều bị giật mình.

Ngay cả Lý Hướng Vãn cũng cảm thấy bất ngờ.

Lộc Khê lập tức quay đầu nhìn Lý Hướng Vãn, trong mắt cô có sự dò hỏi rất rõ ràng.

Lý Hướng Vãn mím môi nói: “Anh không biết.”

“Chưa bao giờ gặp sao?”

Lý Hướng Vãn lắc đầu, căn bản không có ý định lo chuyện bao đồng: “Đi thôi, không có thời gian.”

“Nhưng cậu ta…” Lộc Khê vẫn muốn thuyết phục anh.

“Lộc Khê.” Lý Hướng Vãn ngắt lời cô.

Anh không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn cô trong làn khói dày đặc.

“Cậu ta có thể giúp chúng ta dọn đồ!”

Khi Lộc Khê nói những lời này, người thanh niên nọ cũng chú ý đến họ, vừa ho vừa nói với họ: “Xin các anh, khụ khụ, giúp khụ khụ, giúp chúng tôi khụ khụ khụ khụ…”

Lý Hướng Vãn lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, xoay người rời đi.

Bước chân của người nọ hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng tăng âm lượng nói: “Cầu xin các anh! Cứu chúng tôi với!”

Nói xong, cậu ta đứng đó xé ruột xé gan ho khan.

“Lý Hướng Vãn…” Lộc Khê nhỏ giọng.

“Bảy giờ năm mươi tư.” Lý Hướng Vãn rất không vui, giọng điệu rõ ràng đã ẩn chứa sự mất kiên nhẫn: “Lộc Khê, em nghĩ em còn bao nhiêu thời gian?”

Môi của Lộc Khê mấp máy, không nói nữa.

Lý Hướng Vãn cũng hiểu được ý của cô: “Đúng vậy, lần này không thành công, lần sau có thể thử lại, trong lòng em nghĩ như vậy, phải không?”

Lộc Khê cũng đoán được Lý Hướng Vãn sẽ nói như vậy, không phản bác.

“Nhưng nếu lần sau anh không thể quay lại thì sao?” Anh bình tĩnh hỏi lại: “Nếu đây là lần cuối cùng thì sao?”

Nhìn thấy người nọ càng ngày càng đến gần, ánh mắt Lý Hướng Vãn nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Khói trên cầu thang bên kia quá nhiều, cậu không thể chọn con đường đó. Hiện tại cậu có thể chạy trốn với chúng tôi, hoặc là tự quay trở về chịu chết.”

Nói xong anh quay người rời đi.

Lộc Khê vội vàng đuổi theo, khi đi ngang qua nhau vội vàng liếc mắt nhìn người nọ.

Cậu ấy là một thiếu niên mặc đồng phục, khuôn mặt bị khói hun thành chỗ trắng chỗ đen, bẩn thỉu đến mức không nhìn rõ dung mạo nhưng đôi mắt lại rất sáng.

Khi cậu ấy và Lộc Khê nhìn nhau, trong đôi mắt cậu không có tức giận hay bất mãn với thái độ của họ, cũng không có sự chán nản thất vọng, nó rất trong sáng và thanh khiết.

Biết mình sẽ không nhận được sự giúp đỡ, cậu ấy không trì hoãn nhiều mà quay về, muốn đi tìm sự giúp đỡ khác.

“Anh Tiểu Nhất.” Lâm Tuấn Hạo ở trên lưng Lộc Khê đột nhiên nói.

“Cháu biết anh trai này à?”

Trần Nhất quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh.

“Anh ấy là bạn trai của chị Anh Anh.” Lâm Tuấn Hạo bổ sung.

Lý Anh?

Đó không phải là học sinh cấp 3 ở tầng dưới sao?

Vì sao lại yêu sớm?