Chương 39: Biến thành gay

Tiền Triệt không biết hai người còn có nội tâm phong phú như vậy, điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông cuộc gọi, hắn đứng lên đi qua một bên nhận.

Kỳ Ẩn dùng đệm thịt ngón tay xoa đầu mèo con, ghé sát vào Bùi Lê nói: “Ngày mai có thể anh phải đi rồi.”

“Ngày mai?” Bùi Lê vốn đang định lên kế hoạch đưa Kỳ Ẩn sang chỗ khác chơi. “Anh mới chơi được mấy ngày?”

Kỳ Ẩn nói: “Ba anh không phải là nhϊếp ảnh gia sao? Thường xuyên ra ngoài cùng mẹ anh đi chụp ảnh phong cảnh, thời gian ở nhà rất ít. Nhưng sáng nay lúc chúng ta đang leo núi, mẹ anh nhắn tin cho anh, nói bọn họ sắp về nhà rồi, là vé bay từ đêm nay tới rạng sáng mai.”

Nghe xong, Bùi Lê cũng không giữ hắn. “Vậy anh về đi, anh và cô chú đã bao lâu rồi không gặp nhau?”

Kỳ Ẩn tính toán đơn giản. “Hẳn là tầm nửa năm.”

Bùi Lê hỏi: “Thế định mua vé mấy giờ ngày mai?”

“Chiều đi, còn mang chúng nó lên nữa. Anh về phòng bên trường học dọn dẹp chút sau đó mới về nhà.” Kỳ Ẩn chọc chọc đầu mèo.”

Bùi Lê “Ừm” một tiếng coi như đã biết.

Nhân lúc Tiền Triệt đi gọi điện thoại, Kỳ Ẩn dán sát bên tai cậu, gần như dùng giọng gió nói: “Bé cưng, nhớ gọi video.”

Hơi nóng phả lên vành tai, tê dại, cảm giác tê ngứa như có dòng điện nhanh chóng lẻn đến bên tai, Bùi Lê vội vàng gật đầu nhưng cũng không né tránh.

Kỳ Ẩn tiếp tục nói: “Có thể ngày nào cũng gọi không?”

Tiền Triệt cúp điện thoại chuẩn bị qua, vừa quay người đã phát hiện hai người đang ngồi xổm dựa vào nhau cực kì gần, vô cùng thân mật, nói gì đó không rõ lắm, nhưng Kỳ Ẩn sắp dán lên tai Bùi Lê rồi, Bùi Lê bỗng nhiên quay đầu.

Hai người suýt chút nữa đã hôn nhau, Kỳ Ẩn lui về sau một chút, tách ra một khoảng cách.

Tiền Triệt đứng đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn bọn họ.

Hắn nhìn miệng Bùi Lê còn đang động, ý cười trong mắt Kỳ Ẩn, đồng thời tầm mắt dính chặt lên mặt Bùi Lê, bên trong có loại tình cảm không nói nên lời.

Cụ thể là cái gì, Tiền Triệt rất khó hình dung, dù sao hắn chưa từng dùng ánh mắt thế này nhìn Bùi Lê bao giờ. Đầu óc hắn như bị ai đánh một cái, đột nhiên liên tưởng tới tối hôm ăn cơm hôm trước, động tác Bùi Lê tự nhiên như vậy, cùng với sáng hôm qua Kỳ Ẩn nhận điện thoại... giống như đều rất kì quặc.

Đút cho mèo ăn xong, ba người thả lại thùng giấy về chỗ cũ che lại.

Sau khi về đến nhà, Bùi Lê thay dép lê, vùi đầu vào sô pha. Dù sao ban ngày leo núi, chân vẫn run, cẳng chân tê mỏi dần lan ra.

Kỳ Ẩn ngồi trên sô pha đơn bên cạnh. “Anh xem vé tàu cao tốc.”

Mặt Bùi Lê chôn vào gối, phát ra tiếng đáp lại mơ hồ, người nằm dài trên ghế sô pha, một tay đặt trên tay vịn ghế sô pha, lòng bàn tay úp uống.

Kỳ Ẩn nhẹ nhàng vươn tay nắm ngược lại tay Bùi Lê, ngón trỏ và ngón giữa xoa xoa lòng bàn tay Bùi Lê.

Có hơi ngứa, ngón tay Bùi Lê hơi rụt lại.

Bởi vì phải mang mèo đi, Kỳ Ẩn tra lộ trình trước, làm sao để vận chuyển.

“Xong rồi bé cưng.” Hắn đưa điện thoại đang tra cứu lộ trình trên Baidu. “Chúng nó là mèo hoang, để cho bên vận chuyển thì phải có minh chứng thú y, còn phải tiêm vắc xin phòng bệnh.”

Lúc đó nói thì nhẹ nhàng, quên mất còn cái này.

Bùi Lê ngẩng đầu. “Không được thì thôi đi, cùng lắm thì em thương lượng với bà nội một chút, để cố qua mùa đông đã.”

Bàn tính của Kỳ Ẩn thất bại, xin lỗi vì không thể giúp được, cũng mất đi một lý do để Bùi Lê ba ngày hai lần qua nhà hắn.

Người sau lại càng tiếc hận hơn.

Bùi Lê nghe được thở dài tới lui trong lòng Kỳ Ẩn.

[ Đáng tiếc, đáng tiếc... ]

Cậu không nói gì, quay đầu đi.

-

Buổi tối, Bùi Lê tắm rửa xong, ngồi trên giường chơi điện thoại, gõ chữ nói chuyện phiếm với Tiền Triệt.

[:P]: Ảnh chụp chiều nay.

[:P]: Mày gửi cho tao đi.

[Tệ Tử]: Bức nào?

[:P]: Bức không có mày trong ảnh ấy.

Vài giây sau, bên kia gửi một tấm hình sang, Bùi Lê dowload xuống thư viện để giữ lại.

Lúc rời khỏi, bên dưới lại có hai tin nhắn mới gửi tới

[Tệ Tử]: Bùi Lê, tao hỏi mày nghiêm túc này.

[Tệ Tử]: Tình huống của mày và Kỳ Ẩn rốt cuộc là thế nào?

Bùi Lê ngẩn ra, đáp lại “?”

[Tệ Tử]: Nói thế nào nhỉ!

[Tệ Tử]: Mày để tao nghĩ đã.

Bên trên khung chat không ngừng hiện “Đối phương đang nhập”, qua hai phút, Tiền Triệt mới nhắn tới.

[Tệ Tử]: Mày không cảm thấy, hành động của Kỳ Ẩn với mày quá thân mật sao?

[Tệ Tử]: Trước đấy tao còn chưa phát hiện.

[Tệ Tử]: Nhưng chiều nay lúc đi xem mèo.

[Tệ Tử]: Tao nhìn thấy hai bọn mày sắp hôn nhau rồi!

Không đợi đối phương nhắn lại, cậu ta tiếp tục nhắn.

[Tệ Tử]: Nếu đổi lại là tao

[Tệ Tử]: Nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy với mày.

[Tệ Tử]: Mày đã sớm tát một cái rồi.

Bùi Lê nhìn một chuỗi tin nhắn này, cảm giác khó giải quyết, ngón tay lơ lửng giữa không trung, suy nghĩ nên đáp lại thế nào.

[Tệ Tử]: ?

[Tệ Tử]: Người đâu?

[:P]: Không có mà.

[Tệ Tử]: Có!

[Tệ Tử]: Mẹ nó! Chiều nay mày hoàn toàn không phát hiện tụi mày ở gần nhau bao nhiêu à?

[Tệ Tử]: Miệng sắp dính vào nhau rồi ấy chứ.

Nhìn dáng vẻ này, Tiền Triệt đã mơ hồ đoán được

[:P]: Là như mày nghĩ đấy.

Đáp xong, Bùi Lê thả điện thoại xuống, chờ Tiền Triệt tự tiêu hóa.

Vài phút sau, Kỳ Ẩn tắm rửa xong mở cửa ra, chân còn chưa bước vào, điện thoại Bùi Lê đặt trên giường tinh tinh tinh điên cuồng kêu vang.

Cậu không đυ.ng đến.

Chuông điện thoại vang liên tục.

Kỳ Ẩn đóng cửa lại, đi vào, nhìn thấy trên màn hình hiển thị người gọi đến là “Tiền Triệt”.

“Sao không nhận?” Hắn hỏi.

Bùi Lê cầm điện thoại, chậm chạp không kéo thanh màu xanh sang. “Cậu ta biết chúng ta.”

Mông Kỳ Ẩn vừa chạm giường, nghe Bùi Lê nói, trực tiếp giật bắn đứng dậy. “Biết chúng ta là người yêu của nhau hả?”

“Ừ.”

“Sao cậu ta biết được?”

“Đoán mò.”

“Muốn diệt khẩu không?”

“Nghĩ cái gì thế?”

“Chỉ đùa chút thôi.” Kỳ Ẩn lại ngồi xuống lần nữa. “Em định nói thế nào?”

“Nghe Tiền Triệt nói trước đã.“ Bùi Lê do dự nhận điện thoại, mở loa ngoài nhưng lại cho nhỏ tiếng chút, La Ngọc Anh còn ngồi ở phòng khách xem TV.

“Không phải chứ, mày nghiêm túc à? Cái quỷ gì? Học đại học cái là tính hướng cũng thay đổi luôn? Trước kia mày có thích thế đâu!? Không có dấu hiệu gì đã thành gay rồi.” Tiền Triệt như súng máy bắn bằng bằng. “Vậy mà cũng không nói cái gì, không nói với tao một câu nào, không coi tao là bạn bè đúng không.”

Bùi Lê cố gắng nói một câu nhưng Tiền Triệt không cho cơ hội.

“Hay là mày trúng phải bùa chú gì? Bị quỷ nhập à? Không phải mà, đây là một thế giới khoa học, không thể tin phong kiến mê tín được... yêu ma quỷ quái mau rời đi.”

Bùi Lê: “...”

Vài phút sau, chờ bên kia cũng đã dừng lại, Kỳ Ẩn thử nói: “Cậu còn giận không?”

“... Có. Cả nhà anh, có phải anh bẻ cong Bùi Lê nhà chúng tôi không? Anh chờ đấy, tôi xuống dưới chém chết anh!” Tiền Triệt mắng.

Bùi Lê vội nói: “Mày bình tĩnh đã, nghe tao nói.”

Tiền Triệt nói: “Chờ tao xuống lầu. Hiện tại ra mở cửa ngay cho tao.”

Đã đứng ở cửa rồi.

Kỳ Ẩn giương mắt đối diện với Bùi Lê.

“... Ra đây.” Bùi Lê cúp điện thoại.

Kỳ Ẩn hỏi: “Để anh nói chuyện với cậu ta.”

Bùi Lê ấn hắn xuống: “Tốt nhất là anh đừng nói chuyện với cậu ấy.”

Mở cửa, Tiền Triệt mặc áo ngủ, bên ngoài khoác áo khoác, sắc mặt giống như bảng pha màu.

“Vào phòng rồi nói, nhỏ giọng chút bà tao đang xem TV.” Bùi Lê để cậu ta vào nhà.

Tiền Triệt hùng hổ đi vào, Kỳ Ẩn đứng ở sau Bùi Lê, bị hắn hung hăng lườm một cái, sau đó đổi sắc mặt nhìn về phía La Ngọc Anh. “Con chào bà!”

Sau khi La Ngọc Anh đáp lại hắn, ba người trốn vào phòng.

Tiền Triệt kéo ghế máy tính qua ngồi, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo. “Nói đi.”

Kỳ Ẩn vào cuối cùng, khóa trái phòng.

“Cách” một tiếng vang lên rơi trên đất, Tiền Triệt kéo áo khoác không nhịn được lùi về sau một chút.

Bùi Lê ngồi bên mép giường, thừa nhận nói: “Cứ vậy thôi, có thể nói cái gì?”

Tiền Triệt nhìn Kỳ Ẩn dựa vào giá sách ôm hai tay không nói gì đứng ở một bên, hơi khom người ghé sát vào Bùi Lê. “Hai người quen nhau thế nào? Tình cảm phát triển ra sao? Dù sao cũng phải có quá trình chứ. Trước kia mày cũng chưa từng nhắc tới hắn với tao, lần này đột nhiên trở về đã nhảy đâu ra một bạn trai rồi.”

Hắn tiếp tục nói: “Tao không kì thị đồng tính luyến ái, tao chỉ sợ mày bị lừa.”

Lời này nói trắng ra là nói cho Kỳ Ẩn nghe.

Bùi Lê dùng khóe mắt nhìn Kỳ Ẩn một cái. “Thì là quen biết nhau mấy ngày trước Nguyên Đán, sau khi qua Nguyên Đán thì quen nhau.”

“Nguyên Đán.” Tiền Triệt bẻ ngón tay. “Cụ thể là mấy ngày trước Nguyên Đán?”

“Một vài ngày.”

Tiền Triệt nhìn về phía Kỳ Ẩn. “Người anh em có thể ra ngoài đứng không? Ảnh hưởng tới tôi phát huy quá.”

Kỳ Ẩn: “...”

“Anh ra ngoài đi.” Bùi Lê nói.

Kỳ Ẩn gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tiền Triệt nắm lấy cổ tay Bùi Lê. “Thí Tử, nếu mày muốn trả thù ba mẹ mày thì cũng không cần dùng cách thế này.”

Bùi Lê hoang mang hỏi: “Sao mày đưa ra kết luận này được vậy?”

Tiền Triệt kể lại lý do mình đoán ra. “Đúng là bọn họ không phải cha mẹ tốt, mỗi người sau khi có gia đình riêng thì mặc kệ mày nhưng mày cũng không thể tự sa đọa, đừng tự dày vò chính mình.”

Bùi Lê không biết sao Tiền Triệt lại nghĩ tới cha mẹ cậu, nghiêm túc giải thích nói: “Tao không sa đọa, yêu đương với Kỳ Ẩn cũng không có liên quan gì với bọn họ. Chỉ đơn thuần là bọn tao thích nhau thôi.”

Nói thật ra, lời cuối cùng này cậu nói hơi gượng ép, tên Kỳ Ẩn đáng chết, lúc trước hoàn toàn là cưỡng ép, hoàn toàn không hề dính dáng gì tới thích nhau cả.

Tiền Triệt nửa tin nửa ngờ. “Sức mạnh tình yêu đáng sợ vậy à?”

Bùi Lê căng da đầu. “Ừm” một tiếng.

“Bà nội biết chưa?” Tiền Triệt hỏi.

“Không biết.”

“Ngoại trừ tao, còn ai biết nữa.”

“Dù sao quanh tao thì chỉ có mày.”

Mười phút sau, Tiền Triệt đi từ phòng Bùi Lê ra. “Bà ơi con về đây.”

Trong phòng khác, Kỳ Ẩn và La Ngọc Anh ngồi trên sô pha xem TV, La Ngọc Anh đứng dậy tiễn hắn. “Mặc ít thế không lạnh hả con?”

Tiền Triệt gật đầu. “Lạnh ạ, nhưng chỉ có vài phút thôi.”

Người đi rồi, Kỳ Ẩn và Bùi Lê cùng về phòng.

“Thái độ của cậu ta thế nào?” Kỳ Ẩn hỏi.

Bùi Lê đẩy ghế bàn máy tính một cái. “Bảo em cẩn thận một chút, vì cậu ấy nói cứ cảm thấy anh...”

Kỳ Ẩn: “?”

Bùi Lê: “Có thể bắt cá cả dống tay.”

Kỳ Ẩn: “Anh cũng không phải bạch tuộc.”

“À còn có.” Bùi Lê ngẩng đầu. “Cậu ấy bảo anh làm một phần lý lịch sơ lược cho cậu ấy, cậu ấy muốn tìm hiểu chút.”

Kỳ Ẩn: “Cậu ta còn làm cả HR à?”