Chương 38: “Giống như đăng ký kết hôn”

Ngồi nghỉ ngơi hít thở một lát, Kỳ Ẩn giật nhẹ ống tay áo Bùi Lê. “Bé cưng, anh vào miếu đi dạo, em đi không?”

Bùi Lê cũng nghỉ khá ổn rồi. “Được, dù sao cũng tới rồi. Tiền Triệt, mày đi không?”

Tiền Triệt lắc đầu. “Tao không đi, chân còn mềm lắm, tao sợ tao đi thẳng vào, rồi lại khiêng ngang ra.”

“Chúng tôi đi vào trước.”

“Ừ.” Tiền Triệt ngồi tại chỗ nhìn hai người đi về hướng chùa miếu.

Trên đỉnh núi gió lớn, Bùi Lê đã mặc áo khoác vào. Kỳ Ẩn đi bên cạnh cậu.

Một cao một thấp, đều mặc đồ đen, hình ảnh cực kỳ hài hòa.

Lúc này mây dần tan đi, mặt trời rọi thẳng, ánh mắt trời giữa trưa gay gắt.

Ánh sáng vàng kim đậm màu dừng trên người bọn họ, vẽ ra độ cong mềm mại.

Trong lòng Tiền Triệt hơi rung động, mở điện thoại vào camera, chờ đến khi bọn họ tới cửa chùa, xoay cam, không tiếng động chụp lại khung cảnh này.

Sau khi vào chùa miếu, đối diện với đường lớn là một tượng Phật bằng vàng, bên dưới có các du khách quỳ thăm viếng.

Bùi Lê cũng muốn xem, nhưng Kỳ Ẩn lại bỗng nhiên kéo tay cậu lại. “Bên này.”

“Hả?” Bùi Lê cũng thu lại tầm mắt, bị kéo sang một nhà gỗ nhỏ riêng biệt ở bên phải.

Đến gần, Bùi Lê mới hiểu được nhà gỗ nhỏ này dùng để làm gì, là nơi để các du khách mua những miếng gỗ nhỏ viết ước nguyện.

Bên trên viết mấy chữ to ---- ---- mười lăm đồng một cái, mời tự giác trả tiền.

Bên dưới là một mã QR thanh toán.

Bùi Lê nhìn từng chồng thẻ gỗ màu đỏ, mỗi cái to bằng một bàn tay, cậu hỏi: “Anh muốn viết?”

“Ting” một tiếng, Kỳ Ẩn đã lấy điện thoại ra quét mã xong rồi, chuẩn bị trả tiền. “Anh muốn viết, mua hai cái. Em chọn đi.”

Mấy đồ để viết ước nguyện này có rất nhiều ở những trấn cổ, chùa miếu, cơ bản đều có, Bùi Lê không có ý muốn viết chút nào, dù sao là thật hay giả, chỉ đơn thuần là cầu may mắn, không cần phải tiêu tiền uổng phí.

Nhưng nhìn Kỳ Ẩn rất quyết tâm.

Vì thế Bùi Lê cầm hai cái trước người mình. “Cầm đi.”

Bút cắm trong ống đứng bút bên cạnh mã thanh toán, Kỳ Ẩn rút ra hai cái, đưa cho Bùi Lê một cái, sau đó mở nắp bút bắt đầu viết.

Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, Bùi Lê cũng ngại dội gáo nước lạnh, nghĩ nghĩ, vẫn viết bốn chữ đơn giản “Mỗi ngày vui vẻ.” xong việc thì nghiêng đầu nhìn Kỳ Ẩn.

Kỳ Ẩn còn chưa viết xong, hắn viết từng chữ một xuống.

Muốn, mãi, mãi, ở, bên, Bùi, Lê, không, rời, xa.

“Anh...” Bùi Lê liếʍ môi dưới khô khốc, muốn nói không cần phải thế, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói nên lời, ngược lại l*иg ngực hơi tê dại, như bị cái gì cắn.

Sau khi viết xong, Kỳ Ẩn đóng nắp bút lại. “Bé cưng, em có biết chúng ta giống đang làm gì không?”

“Giống làm gì?” Bùi Lê cũng hỏi theo.

Kỳ Ẩn nhấc thẻ gỗ đỏ lên. “Giống như đăng ký kết hôn.”

Bùi Lê: “... Đất nước chúng ta tạm thời còn chưa cho phép.”

Kỳ Ẩn: “Anh chỉ nói giống thôi, đều là màu đỏ.”

Bùi Lê không nói gì nữa.

Bên cạnh nhà gỗ có cắm một cái biển chỉ đường, bên trên có khắc --- ----

Muốn treo thẻ bài mời quẹo phải, buộc thẻ bài đã viết ước nguyện lên lan can.

Nhắc nhở ấm áp: “Trên núi gió lớn, hãy buộc thật chắc thẻ bài ước nguyện, tránh bị gió thổi bay.

Đi theo hướng mũi tên chỉ, xuyên qua một cái hành lang thật dài, đi tới cuối là có thể nhìn thấy, một vòng lan can bao xung quanh chùa miếu, chất đầy những thẻ bài ước nguyện, như thể là những dải tơ lụa màu đỏ.

Gió thổi, thẻ bài gỗ va vào nhau, vang lên tiếng lộp cộp.

Bùi Lê nắm chặt cổ áo, đi cùng Kỳ Ẩn tới chỗ lan can, đang định buộc thẻ bài ước nguyện, Kỳ Ẩn bỗng nhiên duỗi tay về phía cậu. “Đưa cho anh.”

Bùi Lê từ chối nói: “Buộc tấm thẻ gỗ thôi, em có thể tự mình...”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Kỳ Ẩn lấy từ túi áo trong áo lông, lấy ra một cái khóa thép bằng mật mã.

Bùi Lê: “...”

Cậu ngẩng đầu. “Mua khi nào thế?”

Kỳ Ẩn buộc hai sợi tơ hồng thành vài nút thắt sau đó xuyên qua cái khóa. “Hôm đó ra ngoài mua.”

Vừa nghe, Bùi Lê đã hiểu. “Lúc ấy chúng ta ăn cơm với Tiền Triệt, lúc chọn được chỗ nào đi chơi, anh bảo muốn leo núi là vì cái này?”

Kỳ Ẩn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Hắn lấy thẻ gỗ trong tày Bùi Lê, cũng buộc thành nhiều nút thắt, cùng xỏ vào khóa, sau đó vòng qua lan can, lạch cạch cài mật mã, cuối cùng là khóa lại.

Làm xong một loạt hành động này, Kỳ Ẩn buông tay, thẻ bài theo trọng lượng thả xuống, phát ra tiếng giòn vang. Mặt ngoài thẻ gỗ màu đỏ, màu chữ viết trên đó vẫn còn mới, hai cái tên trên thẻ gỗ vừa vặn dựa vào nhau

—— Bùi Lê.

—— Kỳ Ẩn.

Bên ngoài lan can là vách núi, khoáng đạt rộng rãi, không có gì che chắn, kiến trúc trên mặt đất bị trùm lên một tầng ánh sáng một vàng dẫm.

Kỳ Ẩn ngồi dậy, quay đầu nhìn Bùi Lê, bỗng nhiên nói: “Rất thích e bé cưng.”

Tóc hắn bị gió thổi rối loạn, sợi tóc đen nhánh đè lên lông mày, trên mặt còn vương nụ cười, đôi mắt rất sáng, đặc biệt xinh đẹp.

Có thể là còn chưa kịp bình tĩnh khỏi cảm xúc vừa rồi, cho nên lúc này càng không đè xuống được, Bùi Lê há miệng thở dốc, hầu kết lăn lộn hai cái.

Kỳ Ẩn như không cần cậu hồi phục, ấn bờ vai cậu về. “Ra ngoài đi, nơi này gió lớn, đừng để bị cảm.”

Bùi Lê xoa nhẹ mũi, khi lại lần nữa tới nhà gỗ viết ước nguyện thì dừng bước chân.

“Làm sao vậy?” Kỳ Ẩn theo bản năng hỏi.

Bùi Lê đi tới cửa sổ, cầm lấy bút đen, vội để lại một câu. “Em viết thêm chữ, anh ở đây chờ em là được, nhanh lắm.”

Kỳ Ẩn không đuổi theo, ở tại chỗ nhìn Bùi Lê chạt tới cạnh lan can treo ước nguyện, tìm được cái khóa kia, sau đó ngồi xổm xuống.

Không đến một phút, Bùi Lê đã bổ sung xong rồi, bỏ bút lại ống đựng bút. “Đi thôi.”

Kỳ Ẩn tò mò hỏi: “Viết gì thế?”

“Bí mật.”

“Được rồi.”

“Vậy mà anh không hỏi nhiều?”

Giọng điệu Kỳ Ẩn rất bình thường. “Chờ khi em muốn nói thì anh sẽ biết.”

Ngoài chùa miếu, Tiền Triệt đứng cạnh quán nhỏ đoán mệnh, vẻ mặt hóng hớt vây xem, quay đầu phát hiện bọn họ ra ngoài, phất tay gọi. “Tao ở bên này!”

Bùi Lê và Kỳ Ẩn đi qua.

“Thế nào?” Tiền Triệt hỏi. “Dạo chùa có vui không?”

Bùi Lê mơ hồ trả lời: “Ừ, cũng được.”

Tiền Triệt mở điện thoại xem giờ.

Hai giờ chiều.

Lúc giờ cơm giữa trưa, bọn họ đã không ăn cơm, tạm dùng đồ ăn vặt đề lấp bụng.

“Giờ xuống núi?”

“Được.”

Kỳ Ẩn nhìn thoáng qua lúc Tiền Triệt xuống bậc thang, rõ ràng chân đang run, nói: “Không thì ngồi cáp treo nhé?”

Hai mắt Tiền Triệt mở lớn. “Chỉ chờ những lời này của cậu! Đi!”

Cậu ta dẫn theo Bùi Lê và Kỳ Ẩn. “Vừa rồi tôi đã hỏi thăm nhân viên công tác rồi, dưới chân núi vừa khéo có một tiệm cơm gia đình, bọn họ nói hương vị đặc biệt ngon, còn có người chịu lái xe tới chỉ để đến đó ăn.”

Mua vé xe, ba người ngồi vào một khoang cáp treo.

Ngồi cáp treo xuống núi rất nhanh, hai mươi phút đã xuống.

Tiền Triệt ra ngoài, đứng trên mặt đất nhìn về sau, đột nhiên nhớ tới. “Quên mất chụp ảnh bên trên, tao còn muốn đăng lên vòng bạn bè.”

Bùi Lê nói: “Ngồi cáp treo không chụp à?”

“Cũng không quá lắm.” Tiền Triệt mở camera, nâng tay lên. “Ở chỗ này chụp cũng được. Nhìn cam này!”

Bùi Lê và Kỳ Ẩn đứng ở sau, nghe vậy thì theo bản năng ngẩng đầu, Tiền Triệt chụp ảnh nhanh, chụp vài tấm xong, không thèm chọn góc độ, người và núi đều vào trong ảnh là được.

“Được được, đi ăn cơm.”

Tiệm cơm ở bên ngoài khu du lịch, không phải giờ ăn cơm, phục vụ đều ngồi bên ngoài phơi nắng nói chuyện phiếm.

Bọn họ đi vào, ông chủ cũng ra ngoài đón.

Ba người gọi không ít, chọn không ít món đứng đầu cả một bàn, cuối cùng không ăn hết chỉ có thể đóng gói về. Chân Tiền Triệt còn nhức, nên lúc về đổi thành Kỳ Ẩn lái xe, cậu ta và Bùi Lê ngồi ở sau, ôm điện thoại chọn ảnh.

“Này.” Tiền Triệt hơi nghiêng đầu, đưa điện thoại cho Bùi Lê. “Bức này thế nào?”

Chính là bức mà lúc ấy cậu ta chụp trộm. trong ảnh, Bùi Lê đứng bên trái, Kỳ Ẩn ở bên phải, hai người vừa khéo tới cửa chùa, xung quanh không có người, không có gì che khuất, ảnh vô cùng hài hoài.

Bùi Lê nhìn, nói: “Mày muốn đăng tấm này lên vòng bạn bè sao?”

Tiền Triệt lắc đầu. “À không, tao cũng chưa đăng.”

Chọn ảnh để đăng vòng bạn bè rất nhanh vì tổng cộng cũng không chụp nhiều lắm, cậu ta chọn một cái ảnh mặt trời mọc, một cái ở sườn núi, một cái ảnh chụp chung ở chân núi.

“Đăng rồi.” Tiền Triệt nói.

Bùi Lê vào vòng bạn bè, bài thứ nhất là.

[ Tệ tử ] Nhóm công tác dã ngoại mạo hiểm sinh mệnh, leo núi ba ngày ba đêm cuối cùng cũng đến đỉnh. (hình ảnh) (hình ảnh) (hình ảnh)

Bùi Lê nhìn thấy ba tấm ảnh chụp chung kia, mặt Tiền Triệt ở ngay đằng trước, góc độ vô cùng xảo quyệt, Kỳ Ẩn đứng ở sau, mặt không có biểu cảm gì, lạnh nhạt nhìn chằm chằm camera.

Xe tiến vào đường hầm, ánh sáng tối đi, Bùi Lê dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn nhìn Kỳ Ẩn đang ngồi ở ghế lái xe, ngón tay dài như tranh vẽ, cần phải bảo tồn.

Đường về nhà rất nhanh, chỉ lát sáu đã tới ngoài tiểu khu.

“Dừng xe ở bên trong sao?” Kỳ Ẩn hỏi

Tiền Triệt vội nói: “Không cần, không cần, dừng ở ngoài là được. Tiểu khu chúng ta rất chật, không dễ đỗ.”

Vì thế Kỳ Ẩn chọn một nơi gần cổng lớn để đỗ xe.

Sau khi xuống xe, Bùi Lê xách theo đồ ăn đóng gói, trong lòng còn nhớ tới ba con mèo con như giẻ lau. “Đi siêu thị mua chút đồ cho mèo ăn đi, vừa lúc xem chúng nó thế nào.”

Đêm qua bọn họ chỉ để lại nước và đồ ăn, sáng nay đi vội, cũng chưa kịp nhìn một cái.

Kỳ Ẩn vòng qua, đưa chìa khóa xe cho Tiền Triệt. “Đi thôi.”

Mua đủ đồ rồi, ba người bước nhanh tới nơi sắp xếp cho đám mèo ngày hôm qua.

Trong bụi cây thấp, thùng giấy đặt trên đất vẫn còn nguyên.

Tiền Triệt đứng bên ngoài, khom lưng duỗi dài tay ôm thùng giấy ra, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.

Bùi Lê ngồi xổm xuống nhấc cái nắp lên, bên trong hai cái chén đã trống không, ba con mèo ghé vào nhau ôm thành một cục, tròng mắt đen như mực ngửa đầu nhìn ngoài thùng giấy.

Lòng Tiền Triệt mềm nhũn, miệng kêu “meo meo” “meo meo” duỗi tay sờ chúng nó.

Kỳ Ẩn mở nước khoáng đổ vào trong bát.

“Chúng nó sống qua được mùa đông này không? Tiền Triệt hỏi. “Nếu mà không được thì tao mang về nhà, ít nhất qua được thời điểm nhiệt độ thấp nhất đã.”

Bùi Lê xé túi đồ ăn đóng gói đút cho chúng nó. “Sợ là dì không cho phép.”

Kỳ Ẩn nói: “Anh có thể nuôi.”

Bùi Lê hỏi: “Nuôi ở đâu? Bên trường học à?”

“Ừ, nhà thuê cũng còn một phòng bỏ trống.” Kỳ Ẩn bổ sung: “Em cũng có thể tới xem bọn nó.”

Bùi Lê nghĩ nghĩ, gật đầu “ừ” một tiếng, sau đó đã nghe được tiếng bàn tính trong lòng Kỳ Ẩn lạch cạch khai hỏa.

[Lý do chính đáng.]

[Hợp lý chuẩn không không cần chỉnh.]

[Thời gian dài, con cái có thể giữ mẹ nó lại.]

Bùi Lê: ...