Chương 37: Một nhà hai người

Kỳ Ẩn đeo tai nghe, đăng nhập tài khoản của mình trên máy tính, chơi hai màn để luyện tập. Bùi Lê ngồi bên mép giường, vốn định trông coi, nhưng chơi điện thoại một hồi, mí mắt lại díp lại.

Chờ qua ba bốn tiếng đồng hồ, Kỳ Ẩn quay xong video, edit xong rồi đăng lên, Bùi Lê đã chui vào trong ổ chăn.

5 giờ, La Ngọc Anh chơi mạt chược xong, mau chóng đi chợ mua thức ăn về nhà.

Nghe được tiếng động bên ngoài, Kỳ Ẩn không gọi Bùi Lê, tự mình nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài, nhìn thấy trên tay La Ngọc Anh là túi bóng lớn lớn bé bé, thì đi tới đón lấy.

“Ai không sao, để bà tự xách là được.” La Ngọc Anh đổi dép lê, đồ trên tay đều bị cầm đi rồi, bà nhìn quanh phòng khách một vòng. “Bùi Lê đâu?”

Kỳ Ẩn đặt đồ ăn lên bàn cơm. “Cậu ấy ngủ rồi ạ. Bà, con giúp bà làm cơm chiều, con biết nấu cơm.”

Ánh mắt La Ngọc Anh hơi kinh ngạc dừng trên người Kỳ Ẩn. “Đảm đang vậy à, không, cái kia, cũng ít thấy. Hiện giờ người trẻ đều thích mua cơm hộp, người chịu xuống bếp không nhiều lắm.”

Kỳ Ẩn vâng lời gật đầu với bà. “Phần lớn thời gian con đều ở ngoài trường, ăn cơm hộp nhiều phát phiền đi được, mới bắt đầu tự làm, cũng may cũng tạm được.”

La Ngọc Anh vào phòng bếp đeo tạp dề. “Tự mình làm thì sạch sẽ. Bà nói rất nhiều thứ với Bùi Lê bảo nó ở trường học bớt ăn cơm hộp lại, nhất định là nó nghe tai này lọt tai kia rồi.”

Bà vén tay áo bắt đầu làm cơm tối, Kỳ Ẩn tự giác giúp rửa rau.

Bùi Lê tỉnh ngủ, vừa ra thì phát hiện hai người đều ở phòng bếp, Kỳ Ẩn ở một bên thái rau, La Ngọc Anh đang đảo thịt trong nồi.

“Hai người... bận bịu vậy.” Bùi Lê đứng ở cửa, cảm giác mình không hợp với khung cảnh này lắm.

La Ngọc Anh cũng không ngẩng đầu lên. “Lau đũa đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Trong nhà có khách tới thăm, trên bàn cơm, bàn nhỏ bàn lớn bày đầy ắp.

“Đừng ngại nhé Tiểu Kỳ, cứ coi như ở nhà mình, thích cái gì thì gắp cái đấy.” La Ngọc Anh hiếu khách đắp một bát cơm lớn đặt trước mặt Kỳ Ẩn.

Kỳ Ẩn nghe lời. “Cảm ơn bà ạ.”

Bùi Lê ngồi bên cạnh, nghĩ thầm, không biết Kỳ Ẩn nhân lúc cậu ngủ đã làm cái gì, hai người lại thân thiết như thế, một tiếng Tiểu Kỳ hai tiếng Tiểu Kỳ.

Sau đó biểu hiện lại càng thân thiết hơn trong bữa cơm này, đũa La Ngọc Anh chưa dừng lần nào, giống như thoắt ẩn thoắt hiện gắp đủ loại đồ ăn vào bát Kỳ Ẩn.

Bùi Lê bị lạnh nhạt, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Ẩn rồi nói. “Bà nội, con thì sao?”

“Con?” La Ngọc Anh nhìn cậu một cái. “Tự mình gắp đi, cũng không có ai lấy mất đũa của con mà.”

Bùi Lê: “...”

Cậu nhìn về phía người bên cạnh, Kỳ Ẩn vô tội nở một nụ cười hoàn mỹ với cậu.

Sau khi ăn xong, Bùi Lê giúp La Ngọc Anh rửa bát, bụng no căng, dạ dày hoạt động liên tục.

Kỳ Ẩn ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem Thiệu Vũ.

La Ngọc Anh đang thu dọn phòng bếp, ném mấy cái chai rỗng vào thùng rác, buộc chặt túi rác rồi định đi xuống tầng vứt rác. Bùi Lê mới nhớ tới trong phòng mình cũng có một cái túi rác cần phải vứt gấp, vừa lúc muốn đi xuống đi dạo, tiêu cơm.

“Đi con đi vứt cho.” Cậu đi về phòng, xách túi rác kia ra.

“Thuận tiện ra siêu thị mua chai nước tương về, trong nhà dùng hết rồi.” La Ngọc Anh dặn dò.

Bùi Lê: “Vâng.”

Một tay cậu cầm hai túi, ra cửa thay giày.

Kỳ Ẩn cũng ghé sát lại. “Anh cũng đi.”

Cổ áo khoác kéo lên cao, nửa khuôn mặt Bùi Lê gần như đều vùi vào trong áo, giọng nói phát ra hơi nghẹn lại có chút mơ hồ. “Được, đi thôi.”

Sau khi ăn cơm chiều, trời cũng đã tối hẳn, đèn đường rọi xuống ánh sáng mờ nhạt như hóa thành thực thể trong không khí.

Bùi Lê ném rác vào thùng rác, nghiêng mặt nói với Kỳ Ẩn: “Còn phải đi mua nước tương nữa.”

Kỳ Ẩn gật gật đầu. “Ừ.”

Sau khi sang đông, nhiệt độ hạ thấp, mọi người đều không ra ngoài tản bộ sau khi ăn cơm chiều nữa, trên đường không có một người nào.

Hai người sóng vai đi cùng nhau.

Trên người Kỳ Ẩn là quần áo Bùi Lê, áo lông vũ màu đen dài mặc trên người không hề dài chút nào, ngược lại khiến người càng thêm cao gầy.

Bùi Lê đi bên cạnh hắn, cũng là đồ đen, nhưng cậu lại hơi thấp hơn Kỳ Ẩn một chút, bóng trên mặt đất cũng ngắn hơn một chút.

“Bé cưng có lạnh không?” Kỳ Ẩn lên tiếng hỏi.

Bùi Lê rụt cổ chóp mũi đυ.ng khóa kéo, không thoải mái lắm. “Vẫn ổn.”

Kỳ Ẩn bước tới gần Bùi Lê hơn, bả vai hai người chạm nhau. Hắn chỉ vào hai cái bóng đi cạnh nhau trên mặt đất. “Nhìn này.”

Bùi Lê: “?”

Kỳ Ẩn: “Một nhà hai người.”

Bùi Lê có hơi cạn lời nhưng sau đó cậu lại nghe được.

[ Khi nào mới biến thành một nhà ba người, một nhà bốn người? ]

Bùi Lê: “...”

Siêu thị ở tiểu khu chỉ là loại nhỏ, Bùi Lê đẩy xe mua sắm.

Tới khu gia vị thực phẩm, nước tương đặt ở hai ba tầng dưới, cậu ngồi xổm xuống. “Mua loại nào đây? Nhiều như vậy.”

Quên hỏi La Ngọc Anh, Bùi Lê đang định gọi điện thoại horim Kỳ Ẩn đã ngồi xổm xuống theo chỉ về bên trái bọn họ. “Mua cái kia.”

Bùi Lê quay đầu. “?”

Kỳ Ẩn nói: “Lúc anh rửa rau thì nhìn thấy.”

Đối lập như vậy, Bùi Lê tự thấy hổ thẹn, đúng là cậu không chú ý tới gia vị dùng trong nhà là loại nào.

“Được.”

Trong xe đẩy mua sắm ngoại trừ nước tương còn có một ít đồ ăn vặt ngon, lúc tính tiền vừa vặn là một túi to. Hai người xách theo về nhà, lúc cách nhà còn hai ba căn nhà nữa, đi ngang qua một bên bụi cây, bên trong phát ra tiếng “meo meo” rất nhỏ, không nghe kĩ cũng không phát hiện được.

Kỳ Ẩn dừng lại, nhìn quanh bốn phía: “Có mèo?”

Bùi Lê cũng dừng bước chân.

Thả túi hàng xuống, Kỳ Ẩn giữ chặt tay Bùi Lê đi tới một bên ngồi xổm xuống, hạ giọng: “Nghe.”

Vài giây sau, trong bụi cây thấp bé vang lên vài tiếng mèo kêu.

Kỳ Ẩn đẩy ra bụi cây đã khô héo, nhìn thấy phía sau trên đống cỏ khô có ba con mèo con gầy gò nằm bò.

“Lạnh như vậy, sao chúng nó không tìm chỗ để trốn.” Bùi Lê nghĩ nghĩ, lấy túi hàng qua, cầm ra một túi ruốc, bên trong đã được đóng gói.

Kỳ Ẩn cẩn thận ôm một con đặt trên đùi mình. “Có thể là bị mèo mẹ bỏ rơi, không có nơi nào để đi.”

Bùi Lê cắn một góc túi ruốc, xé mở, đưa tới trước mặt chúng nó.

Mèo con đã cực kỳ đói, ghé trên đùi Kỳ Ẩn, ba con mèo chụm đầu cùng ăn ruốc.

“Làm sao bây giờ?” Kỳ Ẩn ngẩng đầu nhìn Bùi Lê. “Mặc kệ chúng nó, hơn phân nửa là sáng mai đều đông cứng hết.”

Bùi Lê nói: “Không thể mang về nhà, bà nội em bị dị ứng... em lên tầng tìm ít đồ.”

Cậu cầm chỗ ruốc nhét vào tay Kỳ Ẩn. “Em lập tức quay lại, anh trông chúng nó.”

Dứt lời, Bùi Lê vội xách theo túi hàng về.

Một tay Kỳ Ẩn che chở ba con mèo, một tay khác lại lấy túi ruốc khác ra, dùng răng nanh xé túi, đút hết cho chúng nó.

Không tới mười phút, Bùi Lê đã xuống dưới, ôm một cái thùng giấy nhỏ, bên trong để hai cái áo bông đã cũ, còn có một ít nước và chút đồ ăn.

“Cái này chắc là có thể làm thành cái ổ.” Cậu bỏ cái thùng xuống, trải đều áo bông, để thành một cái ổ nhỏ tạm thời.

Kỳ Ẩn nhấc sau cổ mèo, bỏ từng con vào, sau đó bỏ ruốc vào trong.

Ba con mèo ghé lại bên nhau, màu sắc và hoa văn hơi tối, đậm nhạt không đều.

Bùi Lê duỗi tay cong ngón trỏ, dùng khớp xương nổi lên cọ cọ đầu chúng.

“Giống như ba cái giẻ lau nhỏ.” Kỳ Ẩn nhỏ giọng nói.

“Hử?” Bùi Lê nhìn Kỳ Ẩn, lại nhìn mèo. “Cũng khá giống.”

“Hai người ngồi xổm nơi này làm gì?” Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nam. Trong tay Tiền Triệt xoay chìa khóa xe đang đi về phía bọn họ. “Ngày đông không mau về nhà, ở bên ngoài tính bàn chuyện trộm cắp gì... mèo?”

Cậu ta chui vào ngồi xổm giữa hai người. “Trong tiểu khu chúng ta?”

Bùi Lê bị cậu ta đẩy sang bên cạnh, giữ thăng bằng. “Ừ, vừa mới phát hiện. Muộn vậy mày mới về?”

“Cả ngày bôn ba bên ngoài với mẹ tao, vừa mới đi đỗ xe xong.” Tiền Triệt vươn tay vuốt mèo. “Thật là muốn bóp chết.”

Bùi Lê kinh sợ nhìn chằm chằm cậu ta. “Tao chặt tay mày bây giờ đấy.”

Tiền Triệt: “Ngại quá, thấy mấy vật nhỏ đáng yêu là tao không nhịn được muốn dùng sức xoa.”

Kỳ Ẩn phụ họa nói: “Tôi cũng vậy.”

Hắn nhìn thấy Bùi Lê cũng muốn dùng sức xoa.

Ba người hứng gió lạnh ở bên ngoài, ngồi xổm nhìn mèo ăn, mãi cho mẹ Tiền Triệt gọi cho cậu ta thúc giục cậu ta mai về nhà, bọn họ mới trở về.

Khi ra khỏi thang máy, Tiền Triệt nhắc nhở: “Ngày mai 8 giờ đấy, tối nay ngủ sớm chút đi.”

Bùi Lê đáp: “Được.”

Chờ cửa thang máy đóng lại, cậu mới nói với Kỳ Ẩn: “Có nghe không?”

Kỳ Ẩn gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Nghe được.”

Sau khi về đến nhà, hắn tắm rửa xong là bắt đầu nằm xuống chơi điện thoại. Bùi Lê thấy hắn như vậy, yên lòng.

Sáng sớm hôm sau, 7 giờ 40 phút đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.

Bùi Lê tắt báo thức đi, nhấc cái đầu như ổ gà dậy. Con trai ra khỏi nhà không cần chuẩn bị gì nhiều, chỉ rẳ mặt, sấy tóc xong là có thể ra ngoài.

Tiền Triệt sớm hơn bọn họ, hai người xuống lầu, cậu ta vừa lúc chạy xe tới cửa tiểu khu.

Trong xe mở máy sưởi, mí mắt Bùi Lê còn hơi nặng, cậu không lái xe, lên xe là ngủ.

Vân Sơn cách nội thành không xa lắm, lái xe mất 30,40 phút, ra khỏi đường hầm là tầm nhìn sẽ khoáng đạt. Trước đó mấy ngày nay trời đều đầy may, tới hôm nay cuối cùng cũng đẹp hơn, nhiệt độ tăng lên hai độ, mặt trời cũng ló rạng. Cách đó không xa là núi, viền núi tản ra ánh sáng màu vàng.

Tiền Triệt đỗ xe, ba người xuống xe mua vé.

Không phải thứ bảy chủ nhật, cũng không phải ngày lễ cho nên người tới leo núi cũng không nhiều.

Tiền Triệt ban đầu còn hùng hổ, mới leo được một nửa đã mệt, bắt đầu lê chân. Bùi Lê cũng cởϊ áσ khoác, mặc thêm áo hoodie cũng không lạnh.

Ngược lại, Kỳ Ẩn khá nhẹ nhàng, chỉ là tóc bị gió thổi hơi loạn, hơi thở hơi dồn dập.

“Tôi, tôi không nổi.” Tiền Triệt rớt lại phía sau, đi song song với hai người họ.

Bùi Lê bước lên một bậc thang, cẳng chân phát run. “Từ từ bò lên đi, bên trên mới có đình nghỉ chân hóng gió.”

Cậu nói xong còn nhìn về phía Kỳ Ẩn. “Anh không mệt à?”

“Anh vẫn ổn.” Kỳ Ẩn mở bình giữ ấm ra, đưa qua.

Chân Kỳ Ẩn vừa bước lên hai bậc thang, quay đầu lại nhìn bọn họ, sắc mặt phức tạp.

Nửa đoạn sau, Kỳ Ẩn vẫn luôn kéo theo mũ áo hoodie của Bùi Lê, như thể có thể giúp cậu giảm bớt trọng lượng. Tiền Triệt dừng ở sau bọn họ, trơ mắt nhìn hai người cách cậu ta càng xa.

Chùa miếu trên đỉnh núi rất rộng, khí thế to lớn, bên ngoài là một khoảng đất trống, có mặt trời rọi xuống nên nhìn qua rất ấm áp.

Tiền Triệt run chân bước lên bậc thang cuối cùng, sau đó run rẩy vò lên ghế đá cạnh Bùi Lê và Kỳ Ẩn ngồi xuống, thở hổn hển. “Mệt quá, mệt quá, đi một chuyến lên núi mà mạng tao ngỏm hơn nửa rồi.”

Trên đỉnh núi gió lớn, mũi Bùi Lê đỏ lên, cậu cầm nước đẩy tới trước mặt Tiền Triệt. “Uống cho ấm họng đi.”

Tiền Triệt ngồi thẳng lên uống nước, tầm mắt lang thang không có mục tiêu nhìn xung quanh.

Bọn họ ngồi ngoài đình giống như một cái công viên, mấy bậc thang thấp này bày không ít sạp quán nhỏ đoán mệnh, mỗi quầy hàng có hai, ba người đứng.

Ánh mắt Tiền Triệt nhìn về sau, phát hiện sau đám quầy hàng đoán mệnh này có một cái biểu ngữ màu đỏ - - tôn trọng khoa học, không tin mê tín phong kiến.