Chương 36: Đàn ông tìm bạn đời

Điện thoại đặt bên gối đột nhiên rung lên, vang lên vài giây rồi nhưng người chui trong chăn vẫn không động tĩnh gì.

Một tay Kỳ Ẩn vỗ về sau gáy Bùi Lê, một tay thò ra tìm điện thoại, cầm lên xem, màn hình hiển thị là “Tiền Triệt”.

“Bé cưng, Tiền Triệt gọi điện thoại tới, em nhận không?” Kỳ Ẩn nhẹ giọng hỏi.

Bùi Lê vùi trong l*иg ngực hắn, không nhấc mí mắt lên nổi, chỉ là bị tiếng chuông điện thoại ồn ào làm mày nhíu mày.

Bên kia, Tiền Triệt đợi hồi lâu mới có người bắt máy, cậu ta vội nói: “Thí Tử, mẹ tao bảo tao hôm nay đi với mẹ tới cửa hàng gia dụng mua đồ, ba tao đi công tác, mẹ tao lại không biết lái xe. Bọn mày tự mình sắp xếp đi nhé, mai chúng ta lại đi.”

Sau khi cậu ta nói xong, giọng nói bên kia hơi khàn khàn, mang theo vài phần trầm thấp khi mới tỉnh ngủ trả lời cậu ta: “Được, tôi biết rồi.”

Mày Tiền Triệt nhướng lên. “Kỳ Ẩn? Sao lại là anh nhận điện thoại? Bùi Lê đâu? Đợi chút...”

Cậu ta bỗng nhiên nghĩ đến đêm qua Kỳ Ẩn nói trong xe, do dự nói: “Tối qua hai người ngủ chung một giường à?”

Kỳ Ẩn thoải mái hào phóng thừa nhận: “Ừ, cậu ấy còn đang ngủ.”

Tiền Triệt cầm điện thoại ra trước mắt nhìn giờ, hiện giờ đã là 7 giờ 55, bọn họ đã hẹn nhau lúc 8 giờ, dù là định ra ngoài thì hiện tại cũng phải chuẩn bị đi rồi.

Nhưng Kỳ Ẩn nói Bùi Lê còn đang ngủ, nghe giọng Kỳ Ẩn cũng là vừa mới tỉnh.

“Quả nhiên.” Tiền Triệt bỗng nhiên nói.

Kỳ Ẩn theo bản năng cho rằng Tiền Triệt đã biết cái gì.

Sau đó, Tiền Triệt tiếp tục nói: “Quả nhiên là để sinh viên dậy sớm ra ngoài chơi là chuyện khó như lên trời. Được rồi, tôi cúp đây, hai người tiếp tục ngủ đi.”

Kỳ Ẩn: “...”

Hắn đặt điện thoại về chỗ cũ, lại ôm Bùi Lê chặt hơn chút. “Ngủ đi bé cưng.”

Không có dự kiến sắp xếp tiếp theo, La Ngọc Anh cũng không gõ cửa thúc giục bọn họ rời giường ăn sáng, quan trọng nhất chính là, đêm qua Bùi Lê thật sự bị lăn lộn quá thảm, sau đó chẳng còn chút phản ứng nào.

Đến giữa trưa, Bùi Lê tỉnh lại, cậu mở to mắt, đập vào mắt đó là Kỳ Ẩn một tay chống cằm trên gối nhìn cậu chăm chú, tròng mắt vẫn là màu hồng đào nhạt, một tay khác nhẹ nhàng nghịch tóc cậu.

Thấy người tỉnh lại, ánh mắt Kỳ Ẩn sáng lên. “Bé cưng rời giường nhé?”

Bùi Lê phản ứng lại, đột nhiên nhấc tay lên. “Leo núi!”

“Sáng nay Tiền Triệt gọi điện tới nói hôm nay phải đi cùng mẹ hắn lên phố mua đồ, ngày mai rồi đi.” Kỳ Ẩn vội nói.

Vừa vươn người động tới eo, vừa tê dại vừa chua xót, Bùi Lê lại nằm về, nhìn Kỳ Ẩn, ánh mắt phức tạp, giọng nói mơ hồ hỏi: “Đêm qua anh không bắn vào trong chứ?”

Kỳ Ẩn ghé sát lại gần cậu, lắc đầu; “Không có, bắn vào áo mưa.” Chảy trên mặt đất anh cũng lấy giấy lau rồi, đều vứt vào thùng rác.”

“Ừ.” Bùi Lê thở phào một hơi. “hôm nay xuống tầng nhớ mang xuống vứt đi.”

Kỳ Ẩn duỗi tay sờ eo Bùi Lê. “Giờ bé cưng khó chịu lắm sao? Anh mát xa cho em nhé, lát nữa tắm nước ấm.”

Hiện tại hắn đặc biệt ngoan, giống như thịt viên tùy ý bị người ra nhào nặn.

Bùi Lê nghĩ tới đêm qua Kỳ Ẩn cứng rắn muốn hôn, quá trình cực kì mạnh bạo. Tuy rằng cũng điên như những lần trước ở trên giường nhưng có thể cảm giác được lần này là lần quá mức nhất của Kỳ Ẩn, tối hôm qua chính là một con chó điên.

“Đừng chạm vào em.” Bùi Lê nghiến răng nói: “Anh cũng biết diễn quá.”

Kỳ Ẩn hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Bùi Lê nâng tay đẩy hắn ra. “Bộ dạng đêm qua của anh thế nào, trong lòng anh không biết sao, em vẫn luôn nói là không làm, đủ rồi, anh có phản ứng thế nào?”

Kỳ Ẩn im lặng.

Bùi Lê nói từng cây từng câu dồn ép hắn. “Cái này còn cần nghĩ nữa? Có cần giúp anh nhớ lại không, quá trình anh gây án thế nào?”

Kỳ Ẩn liếʍ môi dưới, cắt ngang lời Bùi Lê nói: “Anh có thể.”

Bùi Lê: “Em đánh chết anh giờ đấy.”

Lúc nói lời này, mặt cậu không có biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt.

Kỳ Ẩn cong ngón tay móc móc cằm Bùi Lê, trên mặt là nụ cười tủm tỉm.

Bùi Lê đánh bay tay hắn, xoay người lấy điện thoại xem giờ, 11 giờ rưỡi.

Lúc 10 giờ La Ngọc Anh có gửi tới cho cậu hai tin nhắn thoại.

Bùi Lê chuyển thành tin nhắn chữ xem.

[ Bà nội ]: Bà đi chơi mạt chược.

[ Bà nội ]: Tối về nấu cơm ngon cho hai đứa.

Bùi Lê lại nhìn thời gian trên màn hình, mở danh bạ gọi điện thoại. Kỳ Ẩn ôm lấy người từ phía sau, lúc này Bùi Lê không có sức để ý hắn.

Điện thoại nhanh chóng được nhận.

Bùi Lê hỏi: “Mới sáng ra bà đã đi chơi mạt chược rồi?”

“Mấy bà già dưới tầng gọi bà, ba thiếu một.” Giọng La Ngọc anh lẫn trong tiếng xoa mạt chược rầm rầm truyền tới.

Bùi Lê nói: “Vẫn là quán trà đợt trước của mọi người sao? Con mang cơm trưa cho bà.”

La Ngọc Anh từ chối nói: “Không cần, quán trà bên này có chỗ ăn cơm, bà để tiền trên bàn trà phòng khách đấy, con đưa bạn đi ăn cơm đi, tối về bà mua đồ ăn về. Cứ vậy nhé, bà đánh bài tiếp đây.”

Nói xong, La Ngọc Anh đã cúp máy.

“Anh đi nấu cơm.” Kỳ Ẩn lên tiếng, tự giác gánh vác công việc.

Kỳ Ẩn xoay người rời giường, hai ba phát mặc quần áo tử tế, chuẩn bị ra ngoài, nhưng thấy Bùi Lê còn chưa ngồi dậy, nghiêng người ôm điện thoại chơi, tay hắn cũng hơi ngứa.

Thừa dịp Bùi Lê không có chuẩn bị, hắn cúi người dùng hai tay xoa mạnh đầu xóc xù xù của Bùi Lê. “Xoa cho hết giận này!”

Mặt của Bùi Lê cũng bị xoa, nói chuyện cũng mơ hồ. “Bỏ, tay, ra!”

Kỳ Ẩn nâng cằm Bùi Lê, hôn một chụt rõ vang lên mặt Bùi Lê, sau đó nhanh chóng đứng dậy. “Anh đi nấu cơm.”

Cửa nhẹ nhàng khép lại.

Bùi Lê xoay mặt khỏi gối đầu, tóc lung tung rối loạn, giống như con nhím xù lông bốn phương tám hướng. Cậu cũng ngồi dậy xuống giường, định đi tắm.

Chân vừa đặt trên mặt đất, ánh mắt đảo qua thùng rác đặt bên cạnh tủ đầu giường. Mới về hai ba ngày, rác trong túi đựng rác cũng không nhiều, nhưng bên ngoài bị rơi mấy tờ giấy màu trắng nhăn nheo.

“...” Bùi Lê yên lặng dời tầm mắt, vội mở cửa ra ngoài.

Vài giây sau, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, Bùi Lê bước nhanh vào phòng, buộc chặt túi đựng rác rồi lại rời đi lần nữa.

Kỳ Ẩn rửa mặt xong, đeo tạp dề treo trên vách tường trên bếp, vừa mở tủ lạnh vừa hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Bùi Lê đi tới bên cạnh hắn cùng nhìn. “Xào bừa hai món đi, để bụng tối ăn nữa.”

Kỳ Ẩn nói: “Nhưng mà cả buổi chiều đấy.”

“Vậy anh tự xem rồi phát huy đi.” Bùi Lê đi vào phòng tắm tắm rửa.

Mười phút sau, tắm xong đi ra, Kỳ Ẩn đang ở trong bếp đảo cái xẻng cơm.

Bên kia, Tiền Triệt nằm bẹp trên sô pha, trong tay cầm một cái bánh mì lạnh gặm, hai mắt không có tiêu cự nhìn mẹ hắn và nhân viên tiếp thị đi lung tung trong tiệm. Cả buổi sáng này, chỉ đi xem số pha thôi đã đi dạo mười cửa hàng gia dụng rồi.

Mãi đến hiện tại, Tiền Triệt vào tiệm, nhìn thấy chỗ nào có ghế chờ là sẽ ngồi, chỗ nào có giường là sẽ nằm.

Nhận tiện giờ cũng rảnh, hắn lấy điện thoại ra nói chuyện phiếm với Bùi Lê.

[ Tệ tử ]: Tỉnh chưa?

[ Tệ tử ]: Đang làm gì thế?

Lúc Bùi Lê nhận được tin nhắn là lúc đang ăn cơm, cậu cầm điện thoại để lên bàn, một tay gõ chữ đáp lại Tiền Triệt.

Kỳ Ẩn ngồi đối diện, điện thoại trong túi cũng vang lên, hắn mở ra xem, là Ngụy Hành gọi điện tới.

“Alo.” Kỳ Ẩn nhận điện thoại.

Ngụy Hành nói: “Cậu lại muốn xin nghỉ phát sóng phải không?”

Mấy ngày nay anh ta bận tới bận lui, chuẩn bị hoạt động phát sóng trực tiếp kế tiếp cho Kỳ Ẩn, vừa mới nhớ tới Kỳ Ẩn, định xem số liệu gần đây của hắn. Kết quả vừa vào trang đầu đã nhìn thấy một hàng tóm tắt lạnh như băng - - có việc đừng làm phiền, xin nghỉ mấy ngày.

Kỳ Ẩn gắp một miếng khoai tây vào miệng. “Ừm.”

Ngụy Hành đỡ trán: “Đại ca à, hiện tại cậu thật sự là streamer có sự nghiệp đang thăng tiến đấy. Trước kia là bữa đực bữa cái, nhưng tốt xấu gì trong một tuần cũng có năm ngày phát sóng, hiện tại cả một tuần thì cả bảy ngày đều chẳng có bữa nào!”

Tiếng của hắn lên, dù không mở loa ngoài Bùi Lê cũng nghe được tiếng.

Sắc mặt Kỳ Ẩn không thay đổi. “Tôi có đăng video mà.”

Ngụy Hành hỏi: “Lần trước cậu nói đăng video là bao lâu?”

Kỳ Ẩn nghĩ nghĩ. “Cũng mấy ngày.”

“Dù là thế nào.” Ngụy Hành ra lệnh. “Hôm nay cậu phải đăng lên một cái video.”

Bùi Lê không nhắn tin lại, cắn đũa nhìn hắn.

Kỳ Ẩn nhíu mày. “Tôi bận.”

Ngụy Hành: “Cậu thì bận cái gì? Kiểm tra cuối kỳ cũng qua rồi.”

Kỳ Ẩn: “Yêu đương.”

Ngụy Hành: “Yêu đương thì có cái gì tốt.”

Kỳ Ẩn: “Anh là một người chưa từng yêu đương, cũng đừng làm quân sư yêu đương cho tôi.”

Ngụy Hành đau đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay nhất định phải đăng một video, phải đăng đấy!”

Dứt lời, hung hăng cúp máy.

Bùi Lê ở dưới bàn dùng mũi chân chạm vào cẳng chân Kỳ Ẩn. “Trong phòng em có máy tính, phần mềm edit video cũng có.”

Kỳ Ẩn dựa lưng vào ghế, giọng kéo dài. “Không muốn làm việc đâu bé cưng.”

Vừa nghe hắn nói, Bùi Lê rùng mình một cái.

Hiện tại cậu có cảm giác, cảm giác mình chính là một con hồ ly tinh đáng chết!

“Không được.” Bùi Lê siết chặt đũa, chống lên tầm mắt đầu oán niệm của Kỳ Ẩn. “Em giám sát anh, chiều nay anh phải làm việc.”

Cơm nước xong, Bùi Lê đẩy mạnh Kỳ Ẩn vào phòng, mở máy tính ra gỡ tai nghe xuống. “Thiết bị đây, còn lại thì phải tự anh chỉnh.”

Cậu vỗ lên bả vai Kỳ Ẩn. “Em đi rửa bát.”

Kỳ Ẩn nhìn chằm chằm Bùi Lê ra khỏi phòng, cửa bị đóng lại, hắn lấy điện thoại ra, có mấy tin nhắn WeChat.

[L]: Khi nào về nhà?

[L]: Tụi tao tới sân bay đón mày.

[7]: Qua mấy ngày nữa.

[L]: Mày còn ở bên trường học à?

[7]: Không.

[Ba trăm]: Vậy mày còn không về?

[Ba trăm]: Tụi tao đều định chờ mày về.

[Ba trăm]: Ba chúng ta đi trượt tuyết.

[7]: Tụi bây đi chơi đi.

[7]: Đừng để ý tới tao.

[7]: Tao ở nhà của người yêu tao rồi.

Trong group yên tĩnh vài giây.

[Ba trăm]: ...

[Ba trăm]: Tao không chịu nổi nữa rồi.

[Ba trăm]: Ai tới cho nó mấy bạt tai đi.

[L]: Giải thích một chút

[L]: Đàn ông tìm bạn đời như vậy là rất bình thường.

[L]: Mẹ nó, ghét ghê gớm.

Không hiểu sao, lòng ham hư vinh giả dối của Kỳ Ẩn được thỏa mãn rất lớn, hắn đứng lên, mở cửa chạy tới phòng bếp.

Chỉ có hai cái bát, Bùi Lê đã rửa xong rồi.

Kỳ Ẩn đeo dép le chui vào bếp.

“Làm gì thế?” Bùi Lê quay đầu hỏi.

Lời còn chưa dứt, Kỳ Ẩn đã hôn lên môi cậu một cái.

Bùi Lê vội vàng lui về sau, sắc mặt hốt hoảng giật mình.

Tuy rằng biết hiện tại trong nhà chỉ có hai người bọn họ nhưng cậu vẫn không nhịn được thấy thẹn thùng.

“Anh muốn đánh lộn à?” Bùi Lê nắm chặt tay.

Kỳ Ẩn hôn xong, xoay người rời đi. “Không muốn. Anh đi quay video đây.”