Chương 6

Dáng người Tống Uyển Uyển cứng đờ, chột dạ nhìn về phía khác.

Ta kéo khóe môi, đột nhiên nhéo tóc Chử Kỳ, lại dùng sức đá vào khuỷu chân hắn.

“Còn không quỳ?”

Chử Kỳ bị đá đến đứng không vững.

Bộ dạng này của hắn càng nhìn càng thấy ấm ức, rũ mắt trả lời,

“Vâng”.

Đúng lúc hắn chuẩn bị quỳ xuống Tống Uyển Uyển lại vọt ra cản.

Còn chưa chờ đến lúc nàng chạy đến bên cạnh Chử Kỳ, âm thanh roi vụt lạnh thấu xương phá tan không khí, vụt mạnh vào người Tống Uyển Uyển.

Giọng nói mát lạnh như hàn tuyền vang lên từ phía sau:

(*hàn tuyền: suối nước lạnh)

“Bất kính điện hạ, phải phạt.”

Quốc sư Đại Tần Cảnh Túc, quân tử đoan chính, có thiên nhân chi tư, hoài chúng dân chi ái.

(* Quân tử đoan chính: dáng vẻ quân tử đứng đắn ngay thẳng

* Thiên nhân chi tư: bộ dạng giống thần tiên

* Chúng dân chi ái: có lòng yêu thương dân chúng)

Lại chỉ duy nhất không có lòng thương hại đối với ta.

Sự trừng phạt lấy thân trấn tháp chính là do hắn nói.

Sau khi hắn tính toán Tống Uyển Uyển có “Thiên hoàng chi mệnh” ta tất nhiên không thể sống.

Cũng bởi vì có Cảnh Túc duy trì mà hành động của Tống Uyển Uyển mới càng thêm danh chính ngôn thuận.

Cái roi đang trên tay Cảnh Túc lúc này cũng dùng trên người ta không ít.

Nhưng hiện giờ, cái roi này lại dừng ở trên người Tống Uyển Uyển.

Thật ra lý do cũng rất đơn giản, đối với người này lễ pháp là quan trọng nhất.

Hiện giờ ta vẫn là công chúa An Dương tôn quý nhất của Đại Tần.

Còn chưa phải là nghịch tặc chi nữ.

Cảnh Túc nhìn về phía ta.

Trong đôi mắt trước nay đều bình tĩnh ẩn ẩn hiện lên chút mờ mịt, rồi lại thực nhanh bị giấu đi.

Hắn thu hồi roi đi về hướng ta, giơ tay:

“Điện hạ ——”

“An Dương! Ngươi dám thử đánh nàng xem!”

Còn chưa chờ Cảnh Túc nói gì lại xuất hiện một âm thanh dồn dập.

Từ xa tới gần.

Ta nghe ra rồi.

Là vị tiểu tướng quân bị ta phế đi võ công rồi lại hận ta tận xương.

Lăng Thanh Uyên.

Đời trước, mỗi khi chàng tiểu tướng quân tuấn tú nhất kinh thành đi ra ngoài, đều có không ít thiếu nữ hoài xuân ném khăn ném túi thơm.

Mà mỗi lúc này, Lăng Thanh Uyên đều phải chạy tới phủ công chúa khoe khoang với ta.

Sau đó hỏi ta: “An Dương, Khi nào thì ngươi mới thêu cho ta cái khăn?”

Lăng Thanh Uyên lúc ấy giống một con chó nhỏ đầy cõi lòng chờ mong, bởi vì một chút thiên vị từ ta là có thể vui vẻ cả ngày.

Cho đến khi hắn gặp Tống Uyển Uyển, lại vì nàng một lần lại một lần đứng ở phía đối lập với ta.