Chương 5

Mọi người trong nháy mắt dừng động tác, đồng loạt sợ hãi quỳ xuống thỉnh an.

Tống Uyển Uyển cũng nhân cơ hội này đưa thiếu niên kia về phía sau bảo vệ, thấp giọng an ủi.

Bây giờ nàng vẫn đang là thị nữ của ta nhưng sau khi phát sinh tất cả những việc này, phản ứng đầu tiên lại là nhìn về phía Chử Kỳ.

Ẩn ẩn mang theo chút tranh công.

Ta cười nhạt.

Chử Kỳ nhìn ta, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Tống Uyển Uyển nhìn về phía hắn.

Chỉ lúc chú ý tới ánh mắt hứng thú của ta khi nhìn thấy một thân xanh tím của Triệu Thừa, sắc mặt của hắn bỗng chốc thay đổi.

“Ngươi muốn cứu bọn họ sao?”

Ta cười hỏi.

Chử Kỳ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu.

Nói cho cùng thiếu niên kia là một trong số không nhiều bạn tốt của hắn ở trong cung.

Đặc biệt là lý do cậu ta bị đánh rất có thể là do lúc trước đã giúp đỡ Chử Kỳ.

Ta chú ý tới trên mặt Tống Uyển Uyển nhiều vài phần không dễ phát hiện vui mừng.

“Vậy được rồi.”

Ta vỗ tay, khẽ nâng cằm nói: “Vậy ngươi phải chịu tất cả chuyện này thay hắn.”

Chử Kỳ không nói gì, xoay người đi về phía Tống Uyển Uyển và Triệu Thừa.

Lại dừng bước sau một giây.

“Bổn cung có nói làm ngươi bước qua sao?”

Dáng đi của Chử Kỳ cứng đờ.

“Điện hạ?”

Hắn theo bản năng quay đầu nhìn ta, trong ánh mắt không có khó hiểu cùng n-h-ụ-c nhã.

Mà lại mang theo mờ mịt cùng ấm ức.

Lúc trước khi ta còn thích khuôn mặt đẹp của Chử Kỳ đã nhịn xuống những tính xấu vặt vãnh đó của hắn.

Hắn ỷ vào sự yêu thích của ta mà không phải chịu rất nhiều n-h-ụ-c nhã tại cung điện này.

Nhưng đến cuối cùng hắn lại cảm thấy ta mới chính là người làm hắn n-h-ụ-c nhã nhất.

Ta nhướng mày, dùng tay chỉ chỉ đất dưới chân hắn, hảo tâm nhắc nhở: “Quỳ qua đi.”

—— Trước hôm nay, chuyện quá mức nhất ta làm với Chử Kỳ cũng chì là làm hắn giúp ta tìm khăn trong trời đông giá rét.

“Điện hạ!”

Chử Kỳ còn chưa mở miệng, Tống Uyển Uyển đã đứng dựng lên.

Ngực phập phồng kịch liệt, trông như bị tức giận thật sự.

Nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn ta: “Điện hạ làm sao có thể làm nhục người khác như thế! Nam nhi dưới gối có hoàng kim, huống chi hắn còn là hoàng tử Tống Quốc!”

“Hoàng tử Tống Quốc?”

Ta cười nhạo, đầu ngón tay ngoắc ngoắc ngọn tóc Chử Kỳ, “Nhưng hiện giờ hắn đang ở Tần Quốc của ta. Chỉ cần hắn ở Tần Quốc một ngày, vậy hắn chỉ có thể là nô của bổn cung.”

“Nếu ngươi có gì bất mãn……”

Ta ngước mắt nhìn Tống Uyển Uyển và cười: “Vậy ngươi phải nghĩ biện pháp để thay thế bổn cung trở thành công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, đến lúc đó bổn cung có thể vì cho ngươi vài phần mặt mũi mà buông tha hắn.”