Chương 7

Cho đến sau này hắn bị ta phế võ công rồi giam trong phủ công chúa, mất đi tự do.

Hiện giờ ta nhìn Lăng Thanh Uyên một lần nữa đứng trước mặt ta, trên mặt mang theo giận dữ cùng ẩn ẩn hận sắt không thành thép, đột nhiên nở nụ cười.

Một Lăng Thanh Uyên còn chưa trải qua tra tấn như vậy cũng thật là hiếm thấy.

“Ngươi cười cái gì?” Lăng Thanh Uyên nhíu mày theo bản năng nhưng biểu tình trên mặt rất nhanh đã bị một loại lo lắng khác thay thế.

Hắn vội vội vàng vàng đi qua ta về phía Tống Uyển Uyển đang quỳ trên mặt đất, giọng nói nôn nóng: “Ngươi sao vậy?”

—— À, ta thế mà lại quên mất, Lăng Thanh Uyên là kẻ nhất kiến chung tình với Tống Uyển Uyển.

Còn đã từng diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân trong phủ công chúa.

“Đa tạ đại nhân quan tâm.”

Tống Uyển Uyển khẽ cắn môi lắc đầu: “Ta không sao.”

Khi Lăng Thanh Uyên tính toán đỡ Tống Uyển Uyển đứng lên, ta nhẹ nhàng nói một câu: “Bổn cung cho nàng đứng lên à?”

Vừa dứt lời, roi của Cảnh Túc lại dừng ở trên người Tống Uyển Uyển.

Sức lực lớn đến nỗi khiến nàng kêu lên đau đớn quỳ xuống.

“An Dương!”

Lăng Thanh Uyên nhìn về phía ta, trong cặp mắt đào hoa là ngập trời tức giận: “Sao ngươi lúc nào cũng vô cớ gây rối như vậy?”

“Mới thế này mà đã vô cớ gây rối?”

Ta cười khẽ, tùy tay rút kiếm từ thị vệ bên cạnh đâm về phía Tống Uyển Uyển.

Lăng Thanh Uyên kinh hãi, theo bản năng xuất chưởng về phía ta.

Khoảng cách giữa chúng ta vốn cực gần, mắt thấy một chưởng này của Lăng Thanh Uyên sẽ phải dừng trên người ta, Chử Kỳ liền lắc mình che ở trước mặt ta.

Tốc độ nhanh đến mức tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.

Cảnh Túc nhíu mày, giọng nói càng thêm lãnh đạm: “Ngươi biết võ công.”

Con tin Tống Quốc yếu đuối không thể tập võ.

Đây cũng là lý do vì sao đến cả những cung nhân thấp kém nhất cũng có thể bắt nạt hắn.

Chử Kỳ vẫn luôn che giấu rất tốt, cho đến có một lần hắn không tiếc bại lộ ra chuyện mình biết võ công vì cứu Tống Uyển Uyển.

Lần đó thiếu chút nữa Chử Kỳ đã không thể quay về Tống Quốc.

Nhưng hiện tại, hắn lại bại lộ sớm hơn rất nhiều.

Vì để bảo vệ ta.

Trong lòng ta ẩn ẩn có cảm giác không thích hợp.

Sau đó ta thấy Chử Kỳ đang chảy máu từ khóe môi, giọng nói dồn dập lo lắng nhìn về phía ta: “Điện hạ không sao chứ?”

Hắn rất biết cách lợi dụng ưu thế vẻ ngoài của mình.

Nhưng ta chỉ thu ý cười, nhìn xuống từ trên cao: “Ngươi chẳng lẽ cho rằng như vậy là có thể miễn đi trách phạt lúc trước?”