Chương 8

Tuy nói Dụ Văn tự nhận diễn xuất tệ hại, nhưng hai tiếng tập trung cho cảnh khóc cũng khá hiệu quả, cộng thêm ngoại hình nổi bật, thu về kết quả cũng không tệ, đạo diễn Cao nhăn mày cả ngày cũng thả lỏng.

Trước màn hình giám sát, Dụ Văn xem từ giây đầu đến giây cuối, xem xong cảm thấy bản thân không làm ảnh hưởng đến tiến độ nên thở phào nhẹ nhõm.

Đạo diễn Cao vẫn giữ nguyên cái miệng cay độc, tua lại đoạn phim và khinh khỉnh cười, "Ở đây diễn cái gì đây? Lời thoại dính vào nhau, miệng còn không há ra! Với diễn xuất như vậy mà vẫn mơ ước trở thành ngôi sao lớn, kiếp sau đi!"

Lần trước cậu ấy đến, ông ta chỉ cảm thấy quen mặt, sau đó tình cờ nghe người trong đoàn bàn tán, huống hồ phó đạo diễn vì muốn cho Dụ Văn cơ hội, ngày ngày lải nhải ở bên tai ông ta, muốn quên cũng khó.

Không chỉ nhớ ra người phụ trách trường quay với ngoại hình nổi bật này, mà còn nghe từ nhóm hóa trang nói về hoài bão vĩ đại của cậu ấy.

Trong lòng Dụ Văn như trút được tảng đá, thần sắc thoải mái, hoàn toàn không để lời chế giễu của ông ta vào tai.

"Cũng chưa chắc, đừng nói nói trước…”

Đạo diễn Cao: "?"

Dụ Văn: "Lỡ kiếp sau tôi cũng không thành công thì sao?"

Đạo diễn Cao: "......"

Vài nhân viên quay phim bên cạnh cố gắng nhịn cười.

Dụ Văn nói suông, thực ra trong lòng cảm thấy bản thân vẫn còn được tí xíu tố chất, lúc nãy ở trong nhà vệ sinh tập mãi không ra được cảm xúc, nhưng đến trước ống kính thì tự nhiên trào ra, sau khi đạo diễn Cao hô cắt thậm chí cậu còn có chút tiếc nuối.

Có thể mình thật sự sinh ra để ăn cơm nghề này, Dụ Văn vô liêm sỉ nghĩ ngợi.

Chuông điện thoại reo lên, đạo diễn Cao lấy điện thoại ra xem, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, dường như đang do dự có nên nghe máy hay không, Dụ Văn vô tình liếc nhìn, thấy tên người gọi đến:

Tạ Gia Mậu.

Dụ Văn: "......"

Trong nháy mắt, những tin đồn gần đây của đoàn phim, "bạn cũ" từ miệng của ông chủ, công ty mới cần dựa vào....trong cơn bão suy nghĩ của Dụ Văn liên kết lại với nhau, kết hợp thành một chuyện hợp lý và nhất quán.

Hai phút sau, Dụ Văn không đổi sắc mặt nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy giọng nói kìm nén nhưng hung hăng của đạo diễn Cao bên tai.

Chuyện ông chủ gây nghiệp liên quan gì đến nhân viên của ông ta?

"Ăn cơm... tôi không ăn cơm, bớt nói nhảm, ông tự tay nấu ăn cái gì chứ, lần nào không phải Tiểu Tạ làm xong ông mới mang ra... mang đĩa tới cũng gọi là tự tay nấu ăn á, nếu tôi đề cử Bạch Ngọc Lan có phải gọi là thống trị làng phim ảnh không?"

"Ông dám nhắc PPT! Tự thổi mình lên như vậy, bảo Tiểu Tạ viết cái thứ trái lương tâm như kia... công ty tồi tàn của ông sớm muộn gì cũng giải tán!"

"Tạ Gia Mậu, chơi thì chơi, đùa thì đùa, ký hợp đồng với công ty không phải chuyện nhỏ, ông không thể nói một câu là tôi hăng hái bán mình cho ông được, mọi người đều biết ông thích xen vào lung tung, biết đâu lần này cũng chỉ là sốt ba phút... dù sao muốn tôi ký hợp đồng, ông phải có được thành tích trước... "

Cúp máy, đạo diễn Cao phát hiện Dụ Văn vẫn chưa đi, vẫn còn ở đó chống cằm nghe ông ta chửi người.

"Nghe thích chứ?"

Vẻ mặt đạo diễn Cao khó đoán, lông mày nhíu lại, là dấu hiệu sắp nổi giận.

Dụ Văn: "Nói như thể tôi cố ý nghe lén vậy."

Dụ Văn: "Ông mở loa ngoài mà."

Đạo diễn Cao liếʍ răng sau, cố ý dùng đôi mắt sắc nhọn như đèn l*иg mà nhìn chằm chằm Dụ Văn, định dọa cậu, nhưng Dụ Văn không những không sợ mà còn chớp đôi mắt mèo to tròn của mình.

Đạo diễn Cao: Thách thức tôi!

Đạo diễn Cao cắn má, đột nhiên cười không tử tế.

Thằng nhóc không biết trời cao đất dày, nói một câu phải đớp lại hai câu, nhưng bất ngờ lại hợp khẩu vị của ông.

Cao Khai Vũ tính tình nóng nảy, nhưng không có nghĩa là ông ta thích người khác kính cẩn với mình. Dụ Văn nắm độ ngang ngạnh rất chuẩn, không gây phản cảm mà vẫn có thể kéo mối quan hệ của hai người vào một phạm vi thoải mái.

Không biết là may mắn ngẫu nhiên hay tư tưởng tinh tế, nếu là vế sau - rất nhạy bén, có khả năng xử lý tình huống tốt.

Không nói trước được cậu ấy có phải thật sự sinh ra để làm công việc này hay không.

Từ đoàn phim Phong Hoa trở về, Dụ Văn tạm thời không có việc, là một con cá hấp hối ngồi nhà nhận lương cơ bản.

Nhưng lớp diễn xuất và thanh nhạc vẫn phải học, vì đã trả tiền trước. Tạ Gia Mậu nghe nói cậu muốn cùng lúc diễn xuất và hát nhảy, lập tức muốn thuê giáo viên nhảy cho cậu, nhưng bị Dụ Văn từ chối - cậu đã có kinh nghiệm múa ba lê và khó mà sửa đổi cách hát trong thời gian ngắn, thà tập trung năng lượng vào diễn xuất và thanh nhạc thì có hiệu quả hơn.

Nếu không cần thiết, cậu thậm chí không muốn học nhảy đường phố, thay đổi phong cách là một việc rất đau khổ.

Tạ Gia Mậu cảm thấy khá tiếc, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo cậu, tuy nhiên vẫn thảo luận với cậu trước tiên tìm một giáo viên dẫn dắt, cảm nhận không khí.

Dụ Văn vui vẻ đồng ý.

Chiều đó, cậu cưỡi chiếc xe đạp điện yêu quý của mình chạy đến công ty. Tinh Quang mặc dù mới khởi nghiệp, nhưng cơ sở vật chất cần thiết đều rất hoàn thiện, tầng mười mới sửa sang có một phòng tập nhảy, khi Dụ Văn đến thì cửa đã mở một khe nhỏ, bên trong truyền ra tiếng nhạc du dương vui vẻ.

Cửa sổ lớn của phòng tập nhảy chính diện với cửa sổ tòa nhà đối diện, không dán phim chống nhìm trộm, điểm nhấn chính là sự cởi mở hoàn toàn. Người đang khởi động bên trong chỉ có thể kéo hai bên rèm cửa sổ dày đen kín đáo lại, ánh sáng chói chang bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách, đèn vàng phía trên phòng tập mở sáng, bao trùm không gian rộng lớn và con người đang vận động trong một bầu không khí u tối mơ hồ.

Dụ Văn đẩy cửa ra một chút, trong ánh sáng mờ ảo, nhìn thấy đường nét góc nghiêng hoàn hảo của người đó, còn có tia sáng lướt qua bên tai.

Tạ Gia Mậu nói, hôm nay vị giáo viên tạm thời đến mở lò cho cậu, họ Tạ.