Chương 9

Lúc này Dụ Văn nên lịch sự gọi đối phương là "thầy Tạ", nhưng khi cậu mở miệng lại là: "Là anh à? Anh chàng ngầu lòi."

Anh chàng ngầu lòi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cậu hai giây, hàng mi đen nhánh khẽ chớp dường như có điều suy nghĩ, sau một lúc mới nói: "Là cậu."

Anh chàng ngầu lòi đi tới, tay vén áo lên lau mồ hôi, cơ bụng sáu múi và hông thon gọn lộ ra rõ ràng khiến Dụ Văn thèm khát — cậu đã nói dối với phó đạo diễn, thực ra giấc mơ từ nhỏ của cậu không phải là trở thành một ngôi sao lớn, mà là trở thành một soái ca cao ráo mảnh mai và có cơ bắp.

Vì nhiều lý do, giấc mơ đó cho đến nay vẫn chỉ là giấc mơ, không có dấu hiệu thành hiện thực.

"Dụ Văn?" Anh chàng ngầu lòi hỏi.

Dụ Văn gật đầu, "Ra anh chính là thầy nhảy mà Tạ tổng mời cho tôi, thật là có duyên."

"......Không phải." Anh chàng ngầu lòi cúi xuống nhấc bình nước, ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu sεメy lắc lư lên xuống.

"Hả?"

Anh chàng ngầu lòi hạ mi mắt xuống, liếʍ môi suy nghĩ một lúc, "Tôi chỉ nhảy được một năm, không phải vũ công chuyên nghiệp, không xứng đáng được gọi một tiếng thầy."

Dụ Văn nịnh nọt: "Anh quá khiêm tốn rồi, tôi biết mà, chắc chắn anh là biên đạo múa đặc biệt của công ty đúng không..."

Anh chàng ngầu lòi vẫn lắc đầu, không muốn trả lời những câu hỏi này nữa. Nói chuyện phiếm thêm vài câu, Dụ Văn cuối cùng cũng biết tên anh - Tạ Hạc Ngữ, Hạc Ngữ Tùng Thượng Nguyệt Hoa Minh Vân Lý Xuân, nghe rất có văn hóa.

Tạ Gia Mậu nói buổi học hôm nay chỉ là cảm nhận không khí, cậu ngồi bên cạnh xem là được, Dụ Văn vui vẻ nghe theo, tự tìm một góc nhỏ, phía bên kia Tạ Hạc Ngữ bật nhạc tìm cảm xúc, phía bên này cậu lục lọi trong chiếc túi luôn mang theo, lôi ra nửa quả dưa hấu.

Cậu còn mang theo hai cái muỗng, sợ giáo viên nhảy muốn ăn dưa hấu mà không có dụng cụ.

Thầy Tạ từ chối lời mời nhiệt tình của cậu.

Tạ Hạc Ngữ học động tác trên video, có vẻ anh ấy đã lâu không nhảy, động tác cứng nhắc, thỉnh thoảng chi tiết không thực hiện đúng, toát ra cảm giác lơ đãng và cẩu thả. Dụ Văn có thể nhìn ra được kỹ năng của anh, cũng có thể thấy ra, anh đã không nhảy ít nhất hai năm.

Tuy nhiên, một số người lại có năng khiếu bẩm sinh, trí nhớ cơ bắp còn sâu sắc hơn cả hồi hải mã. Không mấy chốc, Tạ Hạc Ngữ đã hoàn thành 80% một bài nhảy mạnh mẽ.

Di chuyển trọng tâm, vặn hông, wave... Người ta thường nói rằng rất khó để những người cao và gầy học nhảy jazz tốt, nhưng thực tế là, tay dài chân dài khi nhảy rất đẹp trai, đây là một trải nghiệm thị giác vô cùng sướиɠ mắt.

Sau khi nhảy xong, Tạ Hạc Ngữ dừng lại uống nước, Dụ Văn vỗ tay như hải cẩu, nhưng không còn nịnh nọt nữa, đôi mắt mở to tròn sáng lên, chứa đầy những lời khen ngợi sắp trào ra.

Tạ Hạc Ngữ nhìn cậu một cái, đặt cốc nước xuống rồi lại nhấc lên, lặp lại hai lần, cuối cùng quay lưng về phía cậu.

Dụ Văn: "?"

Sau hai giờ nhảy, lúc quả dưa hấu của Dụ Văn cạn dần thì Tạ Hạc Ngữ tắt nhạc, dựa vào gương để nghỉ ngơi.

Hai người cách một khoảng, không khí ẩm ướt nóng nực toát ra, mái tóc của Tạ Hạc Ngữ ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước, ngay cả hàng mi cũng ươn ướt.

Dụ Văn ôm vỏ dưa trò chuyện với anh, hỏi anh học nhảy jazz từ khi nào.

"Tốt nghiệp cấp ba." Tạ Hạc Ngữ cúi đầu thấp, mái tóc đen che đi xương tai, khác với lần trước là khuyên tai đen kín đáo tinh tế.

"Gia đình muốn sắp xếp cho tôi vào giới giải trí, thúc giục tôi tham gia tuyển chọn, tập hát nhảy một thời gian, không thích lắm nên bỏ dở."

Đây chính là khoe mẽ dạng khiêm tốn phải không? Phải không? Dụ Văn ghen tị nghĩ.

Cậu tập múa ba lê vài năm dưới ảnh hưởng của mẹ, nhưng cậu thuộc dạng không có năng khiếu, cho nên mẹ nắm lấy tay cậu và tha thiết: "Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, tại sao phải treo cổ trên cây cong? Con người sống trên đời cũng cần có cơ sở vật chất nhất định, con nghĩ sao?"

Ý là của mẹ là cậu cứ tiếp tục nhảy ba lê thì sớm muộn gì cũng chết đói.

Dụ Văn đành tiếc nuối từ bỏ ý định kế thừa áo choàng của mẹ, cậu biết bản thân thiếu một chút linh khí trong lĩnh vực múa, nên để nói lấy ca hát và nhảy múa làm trọng tâm, cậu không có nhiều hy vọng.

Tạ Hạc Ngữ là một trai đẹp sống nội tâm, nếu không cần thiết, câu trả lời của anh ngắn gọn chỉ có "ừ", "à", "được".

Dụ Văn đoán anh có lẽ không thích người khác quá thân thiết với mình, nhưng hai người ở cùng nhau mà im lặng cũng không tốt, họ lại không quen biết, im lặng chỉ khiến tình hình trở nên ngượng ngùng hơn.

Dụ Văn tìm chuyện để nói.

"Thầy Tạ làm nghề gì vậy?"

".....Học."

"Quao thầy Tạ còn trẻ quá."

Một lúc sau.

Dụ Văn: "Thầy Tạ học trung học hay đại học?"

"......"

"Chắc là đại học rồi." Dụ Văn từ biểu cảm của Tạ Hạc Ngữ tự trả lời câu hỏi của mình rồi gật đầu.

Cậu liếc nhìn Tạ Hạc Ngữ, đột nhiên lại nói: "Khuyên tai của thầy Tạ đẹp quá."

Không giống những lời nói nhàm chán chán trước đó, câu này mang chút chân thành thực lòng.

Tạ Hạc Ngữ liếc nhìn cậu.

Hai phút sau, khuyên tai màu đen trên tai của Tạ Hạc Ngữ được gắn vào tai Dụ Văn, sau đó cậu nhìn vào gương, hơi bối rối, "Không phải khuyên tai à..."

"Hôm nay đeo kẹp vành." Tạ Hạc Ngữ điều chỉnh vị trí cho cậu, giọng anh trầm thấp: "Rất hợp."

"Thật ư?" Dụ Văn cẩn thận ngắm mình trong gương, sau khi ngỡ ngàng, ý thức được vẻ đẹp của mình mới ùa về, cậu như con công khoe sắc, ngắm nghía một hồi rồi hỏi Tạ Hạc Ngữ: "Tôi cảm thấy có chút phong cách hipster đường phố Mỹ, anh nghĩ sao?"

Tạ Hạc Ngữ im lặng hai giây trước so sánh kỳ quặc của cậu, sau đó gật đầu cam chịu, "Ừ, có."

Dụ Văn thấy đẹp.

Cậu chợt cảm thấy Tạ Hạc Ngữ vô cùng thân thiện và dễ mến, cậu nhiệt tình trao đổi thông tin liên lạc, lấy hết danh sách mua sắm khuyên tai của thầy Tạ, cuối cùng trịnh trọng nói: "Về sau chuyện khuyên tai, làm phiền anh nhé."

Tạ Hạc Ngữ hiện đang học năm hai đại học, buổi chiều có tiết học nên không thể ở lại lâu, thu dọn đồ đạc xong hai người chào tạm biệt ngắn gọn.

Tạ Hạc Ngữ cầm balo lên, khi ra cửa bỗng khựng lại, một tay nắm lấy tay nắm cửa, quay đầu nhìn Dụ Văn.

"Trước đây, chúng ta có gặp nhau chưa?" Anh hỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Họ đã từng gặp nhau, là một chi tiết nhỏ, tạm thời không quan trọng, Tiểu Tạ chỉ là đơn thuần yêu từ cái nhìn đầu tiên thôi (Anh chàng ngầu lòi ngậm hoa hồng.jpg)