Chương 7

Dụ Văn từng làm nhân viên hậu cần một thời gian, nhân viên nhóm B đều nhớ cậu ấy, bởi vì cậu có khuôn mặt trẻ trung và cái miệng ngọt ngào cho nên rất được mọi người yêu thích, mọi người thường cho cậu ấy một số tiện ích nhỏ vô hại, ví dụ như ghế nhỏ, một chiếc đệm nhỏ trong nhóm trang điểm, các nhân viên nhóm trang điểm rất thân thiết với cậu, đặt trà sữa cũng sẽ mang cho cậu một ly.

Dụ Văn oán hận nói: "Tôi đã nghĩ về tất cả những chuyện buồn của cả đời mình."

Chị gái trang điểm hỏi: "Vậy diễn được chưa?"

Dụ Văn lắc đầu lia lịa.

Cả nhóm trang điểm cười ầm lên.

Mặc dù có chút kinh nghiệm về khóc, nhưng việc chuyển cảm xúc vẫn còn cứng nhắc, cậu thực sự không biết vấn đề ở đâu và định ra ngoài tìm người thầy nào đó để hỏi han.

Cửa phòng đạo diễn Cao mở toang, Dụ Văn chào hỏi nhóm trang điểm rồi bước tới. Vừa bước lên bậc thang, cậu chợt nghe trong phòng vọng ra vài tiếng gầm gừ có chút bị bóp nghẹt và đầy cáu kỉnh:

"Hỏi kịch bản thì cứ hỏi! Các người dính vào người tôi làm gì?!

"Đệt, tôi đây không đồng tính! Không đúng - tôi không tham gia vào quy tắc ngầm!"

Giọng điệu này hơi trầm hơn lời mắng chửi thường này của đạo diễn Cao, có lẽ là vì muốn giữ thể diện cho đối phương, nhưng thói quen đao to búa lớn vẫn còn đó, tuy hạ giọng vài phần vẫn rất vang.

Ít nhất trong bán kính mười mét chắc chắn ai cũng nghe rõ.

Lúc này ngoài Dụ Văn còn có một nam sinh mặc trang phục hoá trang, cậu ta mới tốt nghiệp đại học, ngoại hình thanh tú đang cầm kịch bản trong tay, đứng chết trân tại chỗ, không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt tái mét.

--- Nam chính của “Nổi danh đi! Ảnh đế”, Sở Hàn.

Không khí đông cứng trong khoảng mười giây và ngay sau đó, chàng trai trẻ bước ra từ trong phòng với vẻ hoảng loạn, ngượng ngùng lấy kịch bản che mặt và cúi đầu bỏ chạy.

Dụ Văn có ấn tượng với cậu ta, cậu ta là một ngôi sao tuyến mười tám, đóng vai một thị vệ trẻ bên cạnh nam chính, vai diễn này cũng khá nổi bật, không biết nghĩ sao mà dám đυ.ng chạm đến mặt đạo diễn Cao, phỏng chừng là vì gần đây có tin đồn đạo diễn Cao là người đồng tính bay khắp nơi, có một số người tin là thật.

Sở Hàn cũng nghĩ đến một số tin đồn, cậu ta đứng ở cửa mặt tái xanh tái trắng, nắm chặt kịch bản và quay người định bỏ đi.

Cậu ta không muốn những quy tắc ngầm, cậu ta chỉ không muốn quy tắc ngầm, khi nhận ra hành động "nói chuyện kịch bản" có ý nghĩa gì, cậu ta mới hoảng hốt mất bình tĩnh.

Cậu ấy mơ hồ nhớ tới âm mưu này:

[Chị Trương nói, giới giải trí đều dựa vào hai chữ: thể hiện. Hãy tiếp xúc với đạo diễn nhiều hơn, cái gì không hiểu thì hỏi, hiểu rồi thì cũng nên thường xuyên trao đổi với đạo diễn, ai không thích những hạt giống tốt chăm chỉ và cần cù? Tuy nhiên ban ngày đạo diễn rất bận, tốt nhất là buổi tối mới đến tìm họ.

Sở Hàn ghi nhớ lời chị Trương, bất cứ khi nào có thời gian là tìm đạo diễn Cao để nói chuyện kịch bản.]

Chị Trương là là đầu đàn của nhóm diễn viên quần chúng, theo tên gọi là đầu đàn của nhóm diễn viên, là cầu nối giữa đoàn phim và diễn viên quần chúng. Chị ta đã chăm sóc Sở Hàn trước khi nổi tiếng, vì vậy cậu ta rất biết ơn người này.

Sở Hàn vào nghề là chuyện tình cờ, cậu ta không có ý định lấy đây làm kế sinh nhai, nên không ký hợp đồng với công ty nào. Cho đến nay, giá trị của cậu ta ở tuyến ba hoặc bốn, lời mời đóng phim vẫn đi qua chị Trương, cũng coi như là sự đền đáp của cậu ta.

Nhưng thật sự không ngờ tới, cậu ta nghĩ mình đang đền đáp, nhưng chị Trương lại muốn đẩy cậu ta lên giường đạo diễn.

Sau khi chàng trai bỏ đi, đạo diễn Cao bước ra khỏi phòng, hai tay chống nạnh tràn đầy tức giận.

Dụ Văn vẫn đứng đó chưa kịp bỏ đi, Sở Hàn vừa xoay người lại, đạo diễn Cao liếc nhìn cả hai người họ, vẻ mặt kỳ quái, "Các người cũng đến để nói chuyện kịch bản?"

Sở Hàn có phần sợ xã hội, lúc này cậu ta vẫn còn là sinh viên mới ra đời, nghe ẩn ý trong câu nói, gương mặt lập tức đỏ bừng, ngón tay siết chặt kịch bản đến trắng bệch.

Phá vỡ bầu không khí kỳ quái là tiếng "ang" của Dụ Văn. Cậu ấy như không đọc được sắc mặt, nghiêm mặt nói: "Tôi khóc hai tiếng đồng hồ trong nhà vệ sinh, ra đây báo cáo kết quả với ông."

Đạo diễn Cao: "Kết quả thế nào?"

"Tham, ngu, giận, hận đều là tội, hỉ nộ ái ố chớ cưỡng cầu, a di đà Phật, Phật từ bi."

"Nói tiếng người coi."

"Tôi đang khóc."

Đột nhiên có một tràng cười khẽ vang lên, các nhân viên trong nhóm hóa trang không sợ đạo diễn Cao là cười như điên nhất. Đạo diễn Cao chống nạnh đi tới đi lui hai vòng, có vẻ muốn xông tới kí vào trán Dụ Văn, "Cậu có thể diễn hay không diễn được? Không diễn thì cút ngay cho tôi!"

Dụ Văn rõ ràng biết, nếu thực sự có phương án dự phòng, lúc nãy khi cậu muốn thoái lui thì đạo diễn Cao đã đá cậu đi rồi, rõ ràng là ba diễn viên đặc biệt, nhưng hôm nay chỉ có một mình cậu đến.

"Tôi có thể diễn! Tiểu Dụ nhất định sẽ cố hết sức! Tuy nhiên trước tiên phải báo với ông, do kỹ năng diễn xuất như hạch của tôi, kết quả sau này có thể sẽ không tốt như mong đợi, mong ông chuẩn bị tâm lý và đừng tức giận mà hại sức khỏe."

Đạo diễn Cao dở khóc dở cười, mắng cậu ấy: "Cậu không tự tin vào bản thân sao? Lên tinh thần đi! Dù không tranh màn thầu cũng phải tranh hơi thở!"

Dụ Văn: "Tranh linh ta linh tinh chỉ hại tôi thôi."

Xung quanh lại cười lớn, lần này là những tiếng cười sảng khoái và rộn rã, sóng âm thanh nhanh chóng lấp đi bầu không khí kỳ lạ vừa rồi, không còn để lại chút dấu vết nào.