Chương 15

Tạ Hạc Ngữ không thèm nhìn cậu, ánh đèn neon của thành phố chiếu vào mặt anh, làm nổi bật thêm gương mặt sắc sảo - anh ấy không chỉ không hề cảm thấy tội lỗi, mà còn vô tư tỏa ra sức hút đáng ghét.

Dụ Văn ôm một túi quýt ấm ức, trước khi vội vàng buộc tội, cậu ấy muốn nói chuyện với Tạ Hạc Ngữ về một số chủ đề người lớn, chính xác là phá vỡ phòng thủ.

"Thầy Tạ làm sao biết tôi kén ăn?"

"Những người có vị giác nhạy cảm dễ kén ăn."

"À, vậy lương của thầy Tạ bao nhiêu ạ?"

"... "

Run đi! Đây là chủ đề xã hội tàn khốc giữa những người trưởng thành!

Bất ngờ thay, Tạ Hạc Ngữ nhanh chóng liếc nhìn cậu ấy, có vẻ rất ngạc nhiên, ngón tay gõ gõ trên vô lăng, hai chiếc nhẫn bạc phơi bày phong cách thời thượng của anh.

"Tôi không có lương."

Nụ cười của Dụ Văn ngưng đọng.

...Thương hại rồi.

-

Trước khi xuống xe, sự thương hại dâng trào như sóng thần đã hàn gắn tình anh em mong manh giữa cậu và thầy Tạ, Dụ Văn đã đơn phương tha thứ cho anh.

Tạ Hạc Ngữ lịch sự nhận lấy túi trái cây từ tay cậu, Dụ Văn thấy hoa văn hình học bất quy tắc trên nhẫn đang lấp lánh, một lần nữa thành thật khen: "Nhẫn của thầy Tạ đẹp thật."

Lần này không cần nhìn nhau và im lặng, Tạ Hạc Ngữ giơ tay tháo nhẫn ra đưa cho cậu ấy.

"Cầm đi."

... Đây không chỉ đơn thuần là tình bạn.

Đây là sự hòa hợp giữa thẩm mỹ với thẩm mỹ, sự cộng hưởng giữa tâm hồn với tâm hồn!

Dụ Văn đeo chiếc nhẫn bạc, ngượng ngùng nghịch ngợm hai lần, "Tôi thấy có một chút..."

Tạ Hạc Ngữ: "Phong cách hipster đường phố Mỹ."

... Thầy Tạ, tri kỷ của tôi! Bạn thân nhất của tôi! Người anh em của tôi!

Cho đến khi bước vào thang máy Dụ Văn vẫn đang nghịch ngợm hai chiếc nhẫn đó, tự mãn như chú mèo được chiều chuộng, hoàn toàn không biết rằng Tạ Hạc Ngữ từ lúc nào đã mở túi nhựa của cậu, ăn trộm quýt của cậu.

-

Tạ Gia Mậu mở túi nhựa ra, phát ra tiếng nổ chói tai.

"Tiểu Tạ! Sao lại lột hết vỏ quýt ra?!"

Ông chủ Tinh Quang lớn tiếng phàn nàn: "Chỉ có 4 chúng ta, ăn không hết lãng phí lắm! Một hai ba... 13 quả! Mỗi người phải ăn 3 quả trở lên, ngày mai bị nóng trong thì sao!"

Vừa bước vào cửa, Tạ Hạc Ngữ đã quen thuộc mặc tạp dề, đi thẳng vào bếp, không ngờ bữa tiệc này vị trí của anh ấy lại là đầu bếp, Dụ Văn đứng trước cửa bếp ngây ngốc thương hại anh ấy mười phút.

Tiếp theo được thông báo rằng thầy Tạ có mối liên hệ huyết thống nào đó với ông chủ đứng đầu của cậu ấy, trong cùng một hộ khẩu.

- Họ là chú cháu.

Dụ Văn: Hóa ra thằng hề là chính mình.

Bữa tiệc liên hoan nội bộ công ty, đương nhiên đã mời tất cả thành viên của công ty, 4 nhân viên chủ chốt của Tinh Quang tụ tập, cùng nhau tưởng tượng về ngày mai rực rỡ của họ.

...Thật ra chỉ là Tạ Gia Mậu cố chấp nhiều tháng, cuối cùng đã thuyết phục được đạo diễn Cao. Ông ta không thể kìm nén được mong muốn chia sẻ thành tích của mình với hai người còn lại trong công ty, vì vậy ông ta đã tổ chức bữa tiệc này.

Khoảnh khắc đạo diễn Cao đồng ý ký hợp đồng với ông ta, ông thực sự cảm thấy mình là người đàn ông đẹp trai nhất vũ trụ.

Dù sao người cũng không nhiều, chỉ có 4 người, do sự việc xảy ra đột ngột nên địa điểm được chọn là căn hộ của Tạ Gia Mậu, ăn lẩu đơn giản, rồi nhờ Tạ Hạc Ngữ làm hai món ăn gia đình, sau bữa ăn, một số nhân viên chủ chốt đã tâm sự hết mình, ngủ cùng nhau, công ty phát triển mạnh hay không phụ thuộc vào việc họ có thể tạo ra tình bạn ngang bằng vàng hay không!

Đạo diễn Cao đã từng hợp tác với Dụ Văn trước đây, trước khi ký hợp đồng cũng nghe Tạ Gia Mậu nói về "quả trứng vàng duy nhất của công ty", cũng khá quen thuộc, sau vài câu chào hỏi đơn giản, ông ta giật lấy túi nhựa trong tay Tạ Gia Mậu, thấy từng quả quýt bị lột vỏ, gần như mỗi quả đều thiếu một múi, lập tức chĩa mũi dùi về phía Tạ Gia Mậu:

"Anh có ngược đãi Tiểu Tạ không?!"

"Làm sao có thể! Tiểu Tạ là cháu trai ruột của tôi!"

Hai người đàn ông trung niên cãi nhau om sòm, Dụ Văn lặng lẽ nhìn về phía Tạ Hạc Ngữ đang bận rộn trong bếp, tự trách bản thân một giây vì đã suy bụng ta ra bụng người.

Chính là công ty Truyền Thông Tinh Quang của họ, những người có quan hệ càng không có đường sống.

Người có quan hệ không có lương, nhìn kìa, thầy Tạ thèm đến mức ăn trộm quýt của cậu ấy rồi.

Thương quá.

Dụ Văn đi qua chiến trường nơi hai người đàn ông trung niên đang đánh nhau, nhặt hai quả quýt trong túi nhựa, cẩn thận nhét vào lòng, lén lút chạy vào nhà bếp.

"Thầy Tạ, ăn thêm đi." Cậu đưa quả quýt tới trước mặt Tạ Hạc Ngữ, vẻ mặt hiền từ.

Tạ Hạc Ngữ nhìn chằm chằm vào quả quýt trong tay cậu, có vẻ não bị đơ trong 1 giây.

Sau đó anh phản ứng lại, rửa tay sạch và quay trở lại phòng khách, trong tiếng la hét của Tạ Gia Mậu "Tiểu Tạ, con nói gì đi, Tiểu Tạ, con nói một câu đi!" và sự quan tâm của Cao Khai Vũ "Tiểu Tạ đừng sợ, không có tiền thì nói với chú", mặt anh không đổi sắc mở túi nhựa, lấy ra hai quả quýt từ bên trong.

Hai người đàn ông trung niên vật lộn với nhau, anh không liếc mắt tới, có một loại thói quen và sự thờ ơ khiến người ta đau lòng.

"Tôi đã nếm thử, hai quả này ngọt nhất."

Anh ấy đưa tay về phía Dụ Văn, lòng bàn tay rộng rãi và thon dài nâng niu hai quả quýt, vỏ quýt được bóc ra như những bông hoa, "Ăn cái này đi."

Ra là bóc vỏ quýt thành dạng quỷ để đánh dấu à.

Dụ Văn lĩnh hội ngay, lại hiểu thêm một điều.

Cơn xúc động của cậu ấy vẫn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì nghe thấy trong phòng khách có tiếng động lớn.

Hai người đàn ông trung niên đang đánh nhau vô tình làm đổ nồi nước lẩu đang được đun nóng.

Cao Khai Vũ nhanh tay lẹ mắt nhấc ổ cắm trên mặt đất lên, giận dữ nói: "Anh..."

Vừa ngẩng đầu lên, Tạ Gia Mậu đứng từ xa, chỉ tay về phía ông ta, mách Tạ Hạc Ngữ, "Tiểu Tạ, là hắn ta làm đấy."

Cao Khai Vũ: "..."

Đạo diễn Cao nhắm mắt lại, không thấy tương lai của Truyền Thông Tinh Quang.

Dụ Văn lặng lẽ ngậm miệng lại, lưỡng lự giữa "Có ông là xui xẻo cho anh ấy" và "To gan, đây là ông chủ lớn".