Chương 14

Chiều tà, Dụ Văn lại nhận được tin nhắn của Tạ Hạc Ngữ.

Nam nữ chính có địa vị tương đối cao, được công ty trang bị xe riêng, ngoài họ ra thì các nhân viên và nghệ sĩ khác đều được sắp xếp ở khách sạn gần điểm quay. Dụ Văn tất nhiên cũng thuộc diện ăn chung một nồi.

Hôm nay cậu không có lịch trình, có thể tan làm sớm, vừa mới mua một túi trái cây ở quán ven đường, thì hình đại diện mờ ảo đã nhảy lên một tin nhắn.

[Vừa tan học, bây giờ đi đón cậu, sẽ muộn một chút, xin lỗi.]

Chỉ một đoạn ngắn, thể hiện lượng thông tin khổng lồ.

Dụ Văn đứng dưới ánh đèn đường nhíu mày suy nghĩ, lần đầu tiên không theo kịp suy nghĩ của thầy Tạ. Cậu tuyệt đối không thừa nhận bản thân có khoảng cách thế hệ với sinh viên, kiên định tin rằng có sự chênh lệch thông tin trong đó.

Dụ Văn: [Cảm ơn anh, người tốt bụng. Nhưng Tiểu Dụ từ điểm quay phim đến khách sạn chỉ cần đi bộ mười phút.]

Để không tỏ ra gượng gạo, cậu ấy tiếp tục bổ sung hai biểu tượng cảm xúc:

[Mèo con chạy nước rút.jpg]

[Mèo con lao về phía trước.jpg]

Tạ Hạc Ngữ: [Tạ Gia Mậu bảo tôi đón cậu đi ăn tối. Không nói với cậu à?]

Dụ Văn lật ngược lại cuộc trò chuyện với ông chủ xem một lần, khẳng định: [Không rò rỉ một chữ.]

Miệng của ông chủ, kín bưng.

Làm giới giải trí mà không phải làm gián điệp.

Chờ đợi vài phút mà không thấy tin nhắn mới, Dụ Văn đoán Tạ Hạc Ngữ đang cau mày, đầu đầy dấu chấm hỏi nói chuyện điện thoại với ông chủ.

Cậu đứng yên tại chỗ chờ đợi. Mặc dù ông chủ quên báo cho người trong cuộc, nhưng tin nhắn của Tạ Hạc Ngữ đến rất kịp thời, chắc chắn anh ấy đang trên đường đến.

Quả nhiên không đợi bao lâu, Tạ Gia Mậu gọi điện thoại tới: "Tiểu Dụ à, xin lỗi xin lỗi, cậu không có việc gì khác chứ, qua ăn cơm nhé……”

Ông chủ tràn đầy nhiệt huyết, hào hứng vạch ra viễn cảnh tương lai, chỉ trong vài câu nói, công ty truyền thông Tinh Quang đã lọt vào top 500 thế giới.

Ông ta thật sự nghĩ ra được mọi thứ, bữa tối cũng được sắp xếp đột xuất, qua lời nói có thể nghe ra là tiệc tùng nội bộ của công ty.

Nhưng đây là một ông chủ thực lòng trả đủ 5 bảo hiểm 1 tiền nhà ở!

Dụ Văn còn làm thế nào được nữa, chỉ biết nhiệt tình tha thứ cho ông ta!

-

Cậu đứng dưới ánh đèn chờ Tạ Hạc Ngữ, rảnh rỗi bóc một quả quýt. Lúc Tạ Hạc Ngữ tới, cậu đang bị quýt chua làm cho bay lên trời, khuôn mặt xinh đẹp như truyện tranh nhăn nhó thành một cục.

Tạ Hạc Ngữ: "...Sao thế?"

Dụ Văn ngồi xổm dưới đất, tay rảnh rang nắm chặt lại, lông mày rủ xuống trong bóng tối, không nhìn rõ.

“Hình như tôi sắp chết rồi…” Nửa ngày sau, cậu bi thảm thốt ra một câu, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, “Chết vì chua!”

Tạ Hạc Ngữ: "... "

Tạ Hạc Ngữ vừa từ trường ra, mặc áo thun đơn giản, cổ áo lộ ra xương quai xanh mảnh mai, tóc tai bù xù, đứng trước mặt như một bụi tre.

Anh chàng lạnh lùng hiếm khi lúng túng, vô thức sờ túi, hai tay trống rỗng đút vào rồi lại rút ra trống trơn, cuối cùng quay lại xe tìm một viên kẹo bạc hà the mát hơi thở.

Trên đường về, Dụ Văn ngậm kẹo, không mở túi trái cây ra dù chỉ một lần.

Trước khi mua cậu ấy rõ ràng đã nếm thử, ông chủ thề thốt đập ngực đảm bảo rằng mỗi quả đều có độ ngọt như vậy.

Chết tiệt, cậu phải báo cảnh sát bắt lão lừa đảo kia!

Mặc dù tính tình ôn hòa, nhưng Dụ Văn về mặt sinh hoạt thực ra hơi chướng, dù sao cũng được nuông chiều từ bé.

Chỉ nói về chế độ ăn uống.

Không ăn rau thơm, bất cứ thứ gì có mùi rau thơm đều không ăn; Món ăn có thể có hành, gừng, tỏi, nhưng không được để cậu ấy nhìn thấy hành, gừng, tỏi; Rau phải tươi; Không thích ăn thịt, đặc biệt là thịt heo và thịt gà; Trái cây phải nhiều nước, không quá ngọt, cũng không quá chua, cũng không được nhạt...

Rất kén ăn, vì vậy đã bị mẹ và chị gái đánh vô số lần.

Trái cây cậu chịu ăn chỉ vài loại nhất định - quýt không chua, phần nhọn của dâu tây. Vốn đã không nhiều, lần này bị lừa gạt tàn nhẫn, cậu cho là bản thân đã bị tổn thương tâm lý, cho nên quyết định trong một tháng tới sẽ không ăn trái cây.

Tốt thật đấy.

Dừng đèn đỏ, ánh mắt Tạ Hạc Ngữ liếc qua gương chiếu hậu, Dụ Văn bất ngờ nhìn thấy ánh mắt của anh, trong chốc lát nắp hộp sọ trở nên lạnh toát, có một cảm giác bồn chồn như bị sứ giả công lý theo dõi.

"Cậu có phải... kén ăn không?"

Dụ Văn: "Tuyệt đối không có chuyện đó."

"Ừ."

Tạ Hạc Ngữ không hỏi thêm, khiến Dụ Văn buông lỏng trái tim đang lơ lửng.

Dọc đường ông chủ gọi điện thoại, Tạ Hạc Ngữ bật loa ngoài, Tạ Gia Mậu đang ở siêu thị, lảm nhảm hỏi nên mua những nguyên liệu gì, bên cạnh còn có một giọng nói cáu kỉnh, nghe rất quen thuộc.

"Không ăn gì?"

Câu hỏi không đầu không đuôi này, Dụ Văn ngẩn ra một lúc mới nhận ra là đang hỏi mình.

Cậu do dự một chút, uyển chuyển nói: "Khá nhiều..."

Đối phương im lặng.

Qua ngã tư đèn đỏ, xe dừng trước vỉa hè, Tạ Hạc Ngữ cầm điện thoại gửi tin nhắn.

Điện thoại Dụ Văn rung lên.

"Thực đơn tối nay, thêm món cậu thích ăn, không ăn được viết ở phía sau."

Con người thật tốt bụng.

Dụ Văn cảm động trước sự tế nhị của thầy Tạ.

Và vào thời điểm này, cậu ấy đơn phương nâng cao tình bạn của hai người lên một tầm cao không thể nào sánh được.

Dụ Văn xóa xong sửa lại, cố gắng hết sức để đáp ứng được cái dạ dày quý giá của mình mà không làm ảnh hưởng đến người khác.

Tạ Hạc Ngữ kéo tin nhắn xuống, chỉ lướt qua "luận văn kiêng kỵ" của cậu ấy, trực tiếp xóa bốn hoặc năm món trong thực đơn.

Ông chủ ở đầu dây bên kia la lên, không hài lòng với thực đơn bị loại bỏ.

Thầy Tạ nói ngắn gọn: "Thầy Dụ kén ăn."

Dụ Văn: "..."

"Cái gì? Kén ăn? Nghiêm trọng lắm không?" Giọng điệu của Tạ Gia Mậu hiếm khi nghiêm túc, "Ảnh hưởng đến sức khỏe thì không được, về nhà tôi dẫn cậu đi bệnh viện khám."

Dụ Văn từ từ nhắm mắt lại.

Cuối cùng trái tim treo lủng lẳng cũng rớt xuống.

-

Kén ăn sẽ mang lại một số bệnh vặt, không nghiêm trọng - Dụ Văn quyết định lát nữa sẽ nói vậy với ông chủ.

Nhưng bây giờ, cậu phải tìm Tạ Hạc Ngữ để đòi một lời giải thích.

Anh đã mách lẻo với ông chủ của tôi!

Quản lý hình thể của nghệ sĩ là một phần được ký trong hợp đồng, trách móc cậu ấy kén ăn có gì khác với cáo buộc cậu ấy vi phạm hợp đồng!

Công nhân sao phải làm khó công nhân!