Chương 31 : Cái Kết Của Nhã Kỳ

Trong bữa tiệc đông người, Giang Trầm liếc thấy Nhã Kỳ đang nói gì đó với người phục vụ bàn. Anh liền cho trợ lý Hạo theo dõi, thì bắt gặp tên đó đang bỏ thứ gì vào trong rượu, Phú Thành bắt tên phục vụ đó để tra hỏi.

‘‘Nói! Đã bỏ gì vào rượu?’’

‘‘Tôi, tôi không nói được.’’

Hạo Phú Thành liền đấm vào mặt tên đó một cái: ‘‘Không nói tôi sẽ cho cảnh sát đến làm việc.’’

‘‘Đừng! Tôi nói.’’, Tên phục vụ khai hết mọi chuyện.

Hạo Phú Thành cười, sau đó nói nhỏ với tên phục vụ.

‘‘Làm xong việc này, tôi sẽ tha cho cậu.’’

Tên phục vụ gật đầu: ‘‘Tôi biết rồi.’’

‘‘Đi đi, nhớ đừng để cô ta phát hiện.’’

Xong việc ở đây, Hạo Phú Thành âm thầm báo lại.

Giang Trầm nghe rồi môi cong nhẹ, anh uống cạn ly rượu, sau đó đứng lên đi theo tên phục vụ bàn.

Sau khi Giang Trầm bị đưa vào phòng, tên phục vụ đưa chìa khóa cho Hạo Phú Thành, còn cậu ta thì đưa chìa khóa của phòng bên cạnh cho cô ta.

Thấy Nhã Kỳ đã vào phòng, Hạo Phú Thành ở phía sau đến mở cửa phòng còn lại.

‘‘Chủ tịch, mau ra thôi.’’

Giang Trầm đi ra nói: ‘‘Cậu ở đây nghe ngóng một chút, tôi ở ngoài xe đợi cậu.’’

‘‘Vâng.’’

Một lát sau.

Hạo Phú Thành hớt ha hớt hải chạy ra, mở cửa nhanh chóng vào trong xe, cậu vui vẻ quay đầu nói: ‘‘Chủ tịch cô ta rên la…’’

‘‘Dừng, đừng làm ô uế tai tôi.’’

Giang Trầm nhếch môi lên tiếng khen thưởng: ‘‘Cậu làm rất tốt tháng này tôi sẽ tăng lương.’’

‘‘Cảm ơn chủ tịch!’’, Hạo Phú Thành cười vui sướиɠ.

Giang Trầm nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ tối, không biết bảo bối của anh đã ngủ chưa, anh nôn nóng nói: ‘‘Lái xe đi.’’



‘‘Anh về rồi.’’

Giang Trầm để áo qua một bên, rồi ngồi xổm trước mặt cô: ‘‘Sao còn chưa ngủ nữa?’’

Thư Âm cười đến ngây ngốc nói: ‘‘Em muốn đợi anh về.’’

Giang Trầm nghe xong, mệt mỏi trong người bị môt làn gió nhẹ thổi bay mất, anh lên sofa nằm xuống, đầu gối lên đùi cô, mặt thì chôn vào cái bụng phẳng lì ấm áp của cô.

‘‘Anh uống rượu sao?’’

‘‘Anh chỉ uống một chút thôi.’’

Thư Âm lay nhẹ anh: ‘‘Mau ngồi dậy, để em đi nấu cho anh một chén canh giải rượu.’’

‘‘Không cần đâu, em cứ ngồi yên như thế này là được rồi.’’, Giang Trầm dụi dụi mặt vào người cô: ‘‘Có Âm Âm thật tốt.’’

Thư Âm vuốt ve mái tóc ngắn của anh, cả hai đều im lặng không nói gì, cô chần chừ một lúc cúi xuống môi in lên môi mỏng anh một nụ hôn. Giang Trầm ngay lập tức mở mắt, tay kéo đầu cô sát xuống sau đó anh hé miệng đáp trả, từ một nụ hôn nhẹ cho đến một nụ hôn sâu.

‘‘Đừng… Em còn đau.’’

Nghe cô nói, bàn tay trong áo liền nhanh rụt về, Giang Trầm đứng dậy khom người bế cô đi lên phòng, đôi chân dài đạp nhẹ cánh cửa đem người đặt lên giường: ‘‘Để anh bôi thuốc cho em.’’

Thư Âm liền giữ lấy bàn tay đang ở lưng quần mình, cô lắc đầu: ‘‘Em đã bôi rồi, không cần bôi nữa đâu.’’

Giang Trầm đứng thẳng người dậy, nói: ‘‘Vậy anh đi tắm.’’

‘‘Vâng.’’

Thư Âm nằm được một lúc, cảm nhận bên giường lún xuống, vẫn chưa xoay người qua thì đã được ôm từ phía sau, cô run nhẹ.

‘‘Anh tắm nước lạnh sao?’’

‘‘Em biết?’’

Thư Âm cầm lấy bàn tay anh, rồi nói: ‘‘Tay anh muốn đông lạnh rồi.’’

Giang Trầm chôn mặt sau ót cô cười trầm thấp: ‘‘Ừm, anh tắm nước lạnh.’’

Thư Âm trở mình chủ động ôm lấy anh, giọng thầm thì: ‘‘Sao không xả nước ấm ra, tắm nước lạnh đêm hôm không tốt.’’

Giang Trầm vuốt tóc cô, cười nhẹ: ‘‘Vì em.’’

Im lặng ba giây sau, Thư Âm suy nghĩ đến chuyện gì, cô khẽ hỏi: ‘‘Anh, anh khó chịu lắm sao?’’

‘‘Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Hửm Âm Âm?’’

Thư Âm lắp bắp nói: ‘‘Em, em muốn biết thôi, anh trả lời đi.’’

Giang Trầm cười khẽ, sau đó thành thật đáp: ‘‘Có chút khó chịu, nhưng anh nhịn được.’’

Bàn tay lạnh của anh nắm lấy bàn tay ấm áp của cô, cất giọng: ‘‘Âm Âm khi nào mới chịu gả cho anh đây?’’

Thư Âm lầm bầm: ‘‘Chẳng phải đã đeo nhẫn rồi sao?’’

‘‘Vậy là đồng ý?’’

Cô đấm nhẹ vào ngực anh, thấp giọng nói: ‘‘Không đồng ý đeo nhẫn để làm gì?’’

Giang Trầm bật cười, anh đã biết trước đáp án nhưng vẫn muốn cô trả lời, ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng: ‘‘Cảm ơn em, Âm Âm của anh.’’

‘‘Cảm ơn chuyện gì?’’, Thư Âm thắc mắc hỏi.

‘‘Đương nhiên là cảm ơn, em đã đồng ý gả cho anh.’’

Thư Âm liền mỉm cười: ‘‘Em phải là người cảm ơn anh mới đúng.’’

Giang Trầm cưng chiều hôn nhẹ vào má cô: ‘‘Em chỉ có thể là của anh.’’

‘‘Được, chỉ là của anh.’’, Thư Âm vui vẻ hôn chụt vào môi anh.

‘‘Mau ngủ thôi, đã khuya rồi.’’, Giang Trầm lên tiếng nhắc nhở.

Thư Âm nghe lời: ‘‘Vâng, anh ngủ ngon.’’, Cô nói xong xoay lưng về phía anh chìm vào giấc ngủ.

Mới nhắm mắt được một lúc, cô cảm thấy người phía sau dính sát vào người mình, bàn tay cũng đã bắt hành động, Thư Âm liền mở mắt.

‘‘Anh làm gì đó?’’

Giang Trầm trả lời: ‘‘Tay anh lạnh muốn được sưởi ấm.’’, Bàn tay không yên phận luồn trong áo cô.

‘‘Cấm anh không được giở trò.’’, Thư Âm lên tiếng cảnh cáo.

‘‘Được, anh sẽ không.’’

Thư Âm nói rồi liền nhắm mắt lại, chỉ mới được một lúc thì bàn tay ở trong áo liền di chuyển đi lên trên.

‘‘Rốt cuộc là anh có ngủ không? Không ngủ thì để em ngủ’’

Giang Trầm cong môi: ‘‘Anh đang ngủ mà?’’

‘‘Đang ngủ? Vậy nhìn xem tay anh đang làm gì?’’

‘‘Nó chỉ đang sưởi ấm thôi.’’

‘’…’’, Hầu như mỗi lần đều cãi nhau cũng là vào giấc ngủ này, Thư Âm không buồn nói liền nhắm mắt giả ngủ.

Bàn tay được đà làm tới, môi Giang Trầm ngậm liếʍ ở phía sau gáy cô…

Rầm!

Giang Trầm ôm gối đứng ngơ ngác, một lát sau anh khẽ cúi đầu bật cười thành tiếng, sau đó xoay người đi xuống dưới nhà, lần đầu tiên cảm giác được ngủ sofa vừa tức đến buồn cười. Không ngờ cô lại chẳng thương tình thẳng tay đuổi anh ra ngoài, Giang Trầm nằm trên sofa gác tay lên trán cười đến run người.



Thời sự mới nhất vừa được đưa tin, báo chí đột ngột ập đến bắt tại trận, trong hình ảnh là giám đôc Nhã Tùng cùng với con gái ông ta Nhã Kỳ cả hai đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải che thân.

‘‘Hiện tại chúng tôi đang có mặt tại khách sạn Năm Sao, hình ảnh chúng tôi đã đưa tin chắc mọi người cũng đã thấy, hiện tại vợ của ông Nhã đây khóc đến ngất đi cũng đã được đưa vào bệnh viện, nếu là tôi khi thấy chồng mình và con gái làm những chuyện đó thì không thể chịu nổi cú sốc này…’’

Giang Trầm nhếch nhẹ môi trả điện thoại lại cho trợ lý Hạo.

‘‘Chủ nợ đang ở dưới công ty của ông ta, không bao lâu cũng sẽ phá sản.’’

Đáng lý ra là anh sẽ không làm đến mức này, nhưng anh đã cảnh cáo trước nhưng vẫn cố chấp, gậy ông đập lưng ông, tự làm thì tự chịu, không thể trách anh được.’’

‘‘Cậu ra ngoài đi.’’

‘‘Vâng chủ tịch.’’, Hạo Phú Thành liền rời đi.

Hã Vĩnh Sang đùng đùng bước vào: ‘‘Cái thằng chết tiệt này! Đã ngồi trên cái ghế này còn đi phá phách để ông đây thu dọn giùm cậu mãi sao!’’

Giang Trầm nhíu mày, bỏ tập tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn: ‘‘Vào không gõ cửa, không có phép tắc.’’

‘’…’’, Hà Vĩnh Sang cười chỉ tay vào mặt Giang Trầm, mặt muốn xì khói nhưng miệng lại thốt ra hai chữ.

‘‘Giỏi lắm.’’

Hà Vĩnh Sang ung dung vắt chéo chân trên bàn coi như chỗ này là địa bàn của mình.

‘‘Mày thấy chân anh quyến rũ không?’’

Giang Trầm rời mắt, miệng buông ra một câu:’‘Anh làm dơ bàn tôi rồi.’’

Nghe xong Hà Vĩnh Sang híp mắt, tao nhã khép nép đặt nhẹ chân xuống, rồi xoay mặt qua giọng nhẹ nhàng.

‘‘Như vậy đã được chưa chủ tịch Giang?’’

Giang Trầm không để ý đến, mắt vẫn nhìn chằm chăm vào tư liệu, khiến Hà Vĩnh Sang không nhịn được lên tiếng.

‘‘Cho hỏi chủ tịch Giang đây biết vì chuyện gì mà tôi đến đây không?’’

‘‘Không biết.’’

Hà Vĩnh Sang hít vào một hoi, cố nặn ra nụ cười: ‘‘Thât là không biết?’’

Giang Trầm vẫn như cũ: ‘‘Không biết.’’

‘‘Vào thẳng chủ đề, chủ tịch Giang đã làm gì với tập đoàn Nhã Tùng?’’

Giang Trầm nâng mắt nhìn anh ta, sau đó đáp: ‘‘Tôi giúp anh diệt từ những tệ nạn xã hội.’’

‘‘Ôi chao, cảnh sát như tôi đây thật vinh hạnh chủ tịch Giang đây đã tốn công rồi.’’

Giang Trầm cười lịch thiệp: ‘‘Khách sao rồi.’’

‘’…’’



‘‘Thư Âm dì thấy bộ đồ này rất đẹp, con mà mặc vào Giang Trầm nhìn đến mê muội luôn.’’

Thư Âm sờ lên thử, cô cười: ‘‘Quá mỏng con không quen mặc như vậy.’’

Lệ Nga: ‘‘Không sao, cứ mặc từ từ sẽ quen.’’

‘‘Dì không được đâu.’’

‘‘Sao lại không được, được hết.’’

Lệ Nga liền ôm hết bốn bộ đồ ngủ hai dây: ‘‘Mau gói nhanh giúp tôi.’’

Thư Âm không kịp trở tay, chỉ bất lực đứng đó…

Tối đến.

Ma xui quỷ khiến gì, Thư Âm liền cầm một bộ vào phòng tắm.

Giang Trầm chỉ vừa vào đến phòng, tay đang thao cà vạt thì bị một màn trước mắt làm cho xịt máu mũi. Trước mặt anh cô gái đang mặc bộ đồ ngủ hai dây mỏng manh đầy khiêu gợi, da thịt trắng nõn lúc ẩn lúc hiện trong lớp vải mỏng đỏ rượu đó.

Lúc này Giang Trầm vứt cà vạt, nhanh chân đi đến vác người lên vai sau đó quăng xuống giường, cả người liền nhào đến.

‘‘Giang Trầm từ từ!’’

‘‘Không được, anh không nhịn được rồi.’’, Bàn tay múa trên người cô, từng nơi đi qua quyến luyến không muốn rời

‘‘Âm Âm mau gọi tên anh.’’

Cô thật sự sắp không chịu nổi rồi: ‘‘Ưm… Giang Trầm… Dừng lại đi… A!’’, Thư Âm thét lên một tiếngn người cô mền nhũn ra hết, cứ nghĩ là anh đã dừng lại.

‘‘Giang Trầm, Giang Trầm, đừng mà anh.’’

Giang Trầm lật người cô lại, không nói không rằng đâm thẳng vào trong nơi sâu nhất cơ thể.

‘‘Nhẹ… Anh quá… Mạnh rồi.’’, Thư Âm kêu muốn khan cổ họng.

Đêm đó Giang Trầm đã làm đến cô phải khóc lóc xin tha, cô càng khóc thì anh càng dùng sức, lần trước chỉ mới làm một lần cô đã ngủ, anh phải lấy lại cả vốn lẫn lời.

Thư Âm thật hối hận vì đã mặc nó, cô chỉ tính mặc thử xem như thế nào, có ngờ là anh về sớm, cho nên mới ra cớ sự này.

Giang Trầm hơi rút ra sau đó đâm mạnh vào một cái bắn thẳng những thứ gì của anh vào sâu bên trong cơ thể cô, anh thỏa mãn gầm lên một tiếng.