Chương 3: Muỗi Độc Cắn

Thư Âm lấy một viên kẹp trong ngăn cặp đưa đến trước mặt Giang Trầm: ‘‘Dỗ cậu đó.’’

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn chìa ra trước mặt Giang Trầm, như vậy sao anh nỡ không nhận được.

Giang Trầm nhận lấy, vô tình cọ nhẹ lòng bàn tay mềm mại kia, lòng chợt run lên nhẹ, anh vội cho kẹo vào trong túi quần để che giấu hành động vừa rồi của mình.

Thư Âm thì không suy nghĩ nhiều, vừa rồi chỉ đi mua nước một chút thôi thì đã có người bắt nạt cậu ta rồi, cô thấy cậu ta rất ngoan lại nghe lời, cô còn không dám bắt nạt thì người cũng đừng hòng!



‘‘Tiểu Nguyệt dì nhớ con muốn chết.’’, Cẩm Lan mừng rỡ.

Tần Tiểu Nguyệt cười khẽ, nói: ‘‘Thư Âm em ấy đâu rồi dì?’’

Cẩm Lan liền thay đổi sắc mặt: ‘‘Đừng nhắc đến nó, dì với nó không còn mẹ con nữa.’’

‘‘Xảy ra chuyện gì sao dì?’’, Tần Tiểu Nguyệt thắc mắc hỏi.

‘‘Dì không có đứa con như nó! Dì chỉ coi Tiểu Nguyệt là con của Cẩm Lan này thôi.’’

Hai người trò chuyện vui vẻ, cử chỉ thân mật như mẹ con ruột ruột thịt với nhau.

Tần Tiểu Nguyệt bằng tuổi với Thư Âm, nhưng tháng sinh lớn hơn, nên Tần Tiểu Nguyệt là chị.

Lòng dạ cử Tần Tiểu Nguyệt là rắn rết, cô ta năm lần bảy lượt ngay khó dễ cho Thư Âm, trước mặt mọi người cô ta che giấu rất giỏi, ngoan ngoãn lễ phép, hiểu chuyện… Nhưng đằng sau lớp mặt nạ của cô ta chỉ có Thư Âm là hiểu rõ.



Lệ Nga nhìn con trai mình chằm chằm, hỏi: ‘‘Mấy bữa nay con đi học cái cô bé kia có đối xử tốt với con không?’’

Giang Trầm đang lật sách nghe bà nói tay anh dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc nhẹ gật đầu.

‘‘Biết ngay mà! Con mắt mẹ nhìn người không sai.’’, Lệ Nga mừng rõ, hiện giờ biết được con trai đã đồng ý việc hộc ở trường, làm bà vui chết đi được.

‘’ Sau này phải bắt con bé về làm dâu ta mới được.’’

Cốp!

Cuốn sách trên tay Giang Trầm đột nhiên rơi xuống sàn.

Lệ Nga nghĩ do bà đã nói sai gì đó, vội nói: ‘‘Không… Không mẹ chỉ nói đùa thôi.’’

‘‘Được.’’, Âm giọng trầm ấm cực êm tai.

‘‘Hả… Ý con?’’, Bà lấy tay che miệng, xoay người đi ra ngoài, bà không biết có nghe lầm hay không, Lệ Nga vừa đi vừa nghĩ… Nhưng vừa rồi nói được mà.

Giang Trầm nhìn cửa đã đóng lại, anh đứng dậy nhặt cuốn sách để vào kệ ngay ngắn rồi mới lên giường, tay khẽ vuốt mái tóc dài của mình, không biết suy nghĩ chuyện gì môi mỏng cong nhẹ lên.



Lúc sáng cô chỉ ngủ, bài học thầy giảng hôm nay cô không nghe được, Thư Âm mở cặp sách ra tự hoọ, bỗng thấy được một quyển tập lạ của ai bỏ vào ngăn cặp của cô.

Tò mò mở ra xem, đây hình như là tất cả bài giảng của ngày hôm nay, Thư Âm nhìn chữ viết này rất tinh tế và đẹp mắt. Nhìn ngoài bìa không có ghi tên nhưng cô đã đoán được chủ nhân của nó là ai.

‘‘Không tệ.’’, Thư Âm cười cười, sau đó liền chép vào vở của cô.

Miệt mài chép đến ngủ quên trên bàn.

Một nơi tối tăm, đột nhiên có một ánh sáng phát ra, Thư Âm mở to mắt để nhìn rõ người đang bước ra từ đó là ai.

Người đàn ông dần hiện rõ trước mắt, Thư Âm rưng rưng nước mắt, khẽ gọi: ‘‘Ba… Thật sự là ba.’’

Cô ôm chầm lấy ông, liền khóc òa lên: ‘‘Con rất nhớ ba!’’

Ông cười lau nước mắt cho cô: ‘‘Ây da đã mười tám tuổi cò mít ướt như vậy sao?’’

Cô khóc lớn hơn, ông an ủi: ‘‘Thôi… Được rồi vừa gặp ta mà con đã khóc thành dạng nay, về sau ông già này không nở gả con đi.’’

‘‘Không… Không gả chỉ sống với ba thôi.’’, Thư Âm thút thít nói.

Ông cười đến sáng lạn vỗ đầu cô: ‘‘Được rồi đừng để thằng bé đợi lâu, con gái ta phải sống thật hạnh phúc.’’

Cái gì? Ai?

Thư Âm quay lại nhìn, bà mẹ! Cái mái tóc đó, thân hình đó: ‘‘Giang Trầm.’’

‘‘Ôi mẹ ơi!’’, Cô giật mình tỉnh giấc, mặt bơ phờ khẽ nuốt nước bọt.

Nhìn đồng hồ đã không còn sớm nữa, cô vội tắt đen trèo lên giường: ‘‘A… Ngủ, không nghĩ đến nữa.’’



‘‘Chị trân cô ta kìa.’’

Tiêu Trân Trân nhìn sang, thấy vậy liền dang chân ngang.

Thư Âm liếc xuống, không ngại dùng lực đá vào chân cô ta một phát.

‘‘A!’’

‘‘Thật xin lỗi, tôi nhìn nhầm tưởng nó là khúc cây.’’

Hai đàn em bước lên, Tiêu Trân Trân ngăn lại, sau đó cô ta xoay một vòng ngã xuống đất.

Tôi đã xin lỗi cậu không nhận thì thôi, sao lại đẩy tôi như vậy?’’

Thư Âm vội nhìn xung quanh, thì bắt gặp một đám thanh niên bốn người đang đến gần đây. Cô nhìn vẻ đáng thương kia của cô, mệt mỏi thở dài.

Hai đàn em của Tiêu Trân Trân theo kịp tiết tấu liền phụ họa.

‘‘Đúng vậy, chị Trân bọn tôi đã chủ động xin lỗi, đã vậy cậu còn động tay động chân với chị ấy.’’

‘‘Á à, người của cô đến rồi, diễn tiếp cho cậu ta xem đi.’’, Thư Âm nói xong liền bỏ đi.

Nhất Trí vừa đến: ‘‘Mới sáng ngày ra đã la lết rồi.’’, Nói rồi liền lướt ngang cô ta.

Hai người đứng một người ngồi, vẫn chưa kịp đáp được câu nào, thấy mọi người nhìn, Tiêu Trân Trân đứng dậy mặt hầm hầm nhanh chóng rời đi.

Đây là lần thứ hai cô mất mặt trước đám đông, lúc nãy nghĩ là Nhất Trí sẽ giúp cô, nhưng không hề mà lại cười nhạo cô, tất cả cũng là con nhỏ kia gây ra!

‘‘Đợi một chút!’’

Thư Âm theo phản xạ xoay lại, nhìn đám người phia sau, cô khẽ nhíu mày không để ý đến, một mạch bước vào trong lớp.

Giang Trầm hơi ngước nhìn, liền bắt gặp đôi mắt ngoài cửa lớp đang nhìn cô gái kế bên anh không có ý tốt.

‘‘Cậu có nghe nói gì không?’’

Thư Âm nhìn cử chỉ là biết cậu ta chưa nghe được gì rồi: ‘‘Trả lại cho cậu, cảm ơn.’’, Cô đưa tập trả lại cho Giang Trầm.

[Tan học đi ăn với tôi không?]

Giang Trầm nhìn tờ giấy, liền ghi.

[Đông người, không thích.]

Thư Âm nghĩ một chút, nhớ ra gì đó.

[Tôi dẫn cậu đến chỗ này khá yên tĩnh?]

[Được.]

Cô biết Giang Trầm không thích nói chuyện, thì chỉ còn có cách đưa giấy này mới có thể tiếp xúc được với nhau.



Tan học.

Thư Âm dắt Giang Trầm ra một bờ hồ, nơi đây không có một bóng người, hai người ngồi dưới gốc cây bàng nằm cạnh bờ nước.

‘‘Có phải yên tĩnh không?’’, Thư Âm vừa ngậm que kem nói.

Nơi đây là gần trường cấp hai, lúc trước tan học cô không muốn về thì sẽ ra đây hóng mát.

Giang Trầm ngồi không động đậy, đến que kem nh cầm trên tay tan gần hết

Thư Âm nhìn qua: ‘‘Ở đây chỉ có tôi và cậu thôi, nên cậu ít nhiều gì cũng nói vài câu đi chứ?’’

Tay anh run nhẹ, Giang Trầm cảm thấy hối gận vì đã đồng ý đến đây với cô.

Que kem đã hết, Thư Âm chống cằm nhìn người bện cạnh, được một lúc lên tiếng hỏi: ‘‘Tôi chưa biết mặt mũi cậu trông như nào nữa?’’

Giang Tầm đột nhiên đứng lên, Thư Âm nhanh bắt lấy tay anh: ‘‘Đi đâu?’’

‘‘Về.’’

Cuối cùng cũng nghe được tiếng của cậu ta, Thư Âm cười khẽ: ‘‘Giọng cậu nghe rất ấm tai.’’

Giang Trầm tính mặc kệ cô, anh muốn rời khỏi đây xoay người đi, thì phía sau có tiếng, anh vừa nhìn lại thì có một người lao thẳng về phía này.

Bịch!

Thư Âm nhã xuống còn nằm thẳng trên người Giang Trầm, cả hai đυ.ng chạm da thịt với nhau, nằm bất động.

Đôi môi hồng hào của cô áp xuống cái cổ mát lạnh của anh.

Tay Giang Trầm còn đặt trên cái eo thon kia không dám nhúc nhích, toàn thân anh hiện giờ đã cứng đờ.

Thư Âm hoảng hốt nhanh chóng bật dậy rồi qua một bên.

Giang Trầm từ từ ngồi dậy, khẽ nhìn ai đó đang xấu hổ không dám đối diện với mình, anh đứng lên: ‘‘Đứng được không?’’

Thư Âm giật mình, lắc đầu: ‘‘Chân đau.’’, Cô ngước nhìn khẽ cắn môi, sau đó liền xoay mặt nhìn chỗ khác.

Bắt gặp được cử chỉ của cô, Giang Trầm hít một hơi, xoay người ngồi xuống: ‘‘Trèo lên.’’

Nhìn tấm lưng dài và bờ vai rộng trước mắt, Thư Âm nhìn trung quanh không còn cách nào khác cô rì mò trèo lên lưng anh, loay hoay không biết để tay đâu cho hợp lý, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh.

Hai tay Giang Trầm bợ lấy hai chân cô, sau đó đứng lên cất bước đi, được vài bước anh dừng lại xốc lên, làm người trên lưng nhào thẳng phía trước.

Thư Âm sợ rơi xuống, hai tay liền câu lấy cổ Giang Trầm.

‘‘Bám chặt.’’

‘‘Ừm.’’, Cô ngượng sắp chết rồi!

Trên đường đi cả hai đều im lặng, Thư Âm phía sau nhìn kiếm chuyện gì để giảm bớt bầu không khí này.

‘‘Tóc cậu dài mà vẫn nhin rõ đường đi, thật là hay.’’, Ừm đúng chủ đề rồi.

Giang Trầm dừng bước, khẽ đáp: ‘‘Thấy, không mù.’’

Thư Âm: ‘’…’’

Coi như cô chưa nói gì đi.

‘‘Đi thẳng rồi rẽ trái cậu có thể thả tôi xuống.’’

Giang Trầm đi theo lời cô chỉ, đến nơi cậu nhẹ nhàng để cô xuống.

Thư Âm: ‘‘Hôm nay cảm ơn cậu nhiều… Ừm chuyện đó cậu cứ quên đi.’’, Cô chỉ chỉ vào cổ Giang Trầm, câu nói vừa dứt một chân lò cò nhanh vào nhà.

Cửa đóng lại, Giang Trầm đi qua căn nhà đối diện mở cửa đi vào.

Lệ Nga vui vẻ chạy lại, hỏi: ‘‘Có pahri con đi chơi với con bé Thư Âm không?’’

Giang Trầm không giấu giếm gì bà liền gật đầu.

‘‘Cổ của con làm sao lại?’’

Sao mắt lại sáng đến vậy, Giang Trầm nhanh tay che lại: ‘‘Muỗi cắn.’’, Không đợi bà đáp liền đi lẹ lên phòng.

‘‘Cái thằng này…’’, Lệ Nga lắc đầu xong, bà cười tủm tỉm.

Va chạm cũng không mạnh mà dấu vết để lại rõ như vậy, Giang Trầm nhìn vào gương nhẹ sờ lên dấu đỏ, thầm thì: ‘‘Muỗi này thật độc.’’



‘‘A!.. Thư Âm mày điên rồi… Điên thật rồi!’’

Cô nằm trên giường vò tóc đến rối tung cả lên: ‘‘Tại sao chứ! Đã ngã trật chân thì thôi đi… Mà đằng này còn làm hành động thân mật.’’

Từ trước đến bây giờ đây là trường hợp đầu tiên cô nếm được, giờ mới hiru rõ ngại ngùng trước mặt con trai là như thế này. Đúng là một kỷ niệm đáng nhớ và cảm động đến rơi nước mắt của cô mà.

Thư Âm nhìn mắt cá chân đã sưng đỏ lên, rủa thầm một câu: ‘‘Nếu biết trước là ngày xui xẻo như này thì có chết cô không bước ra đường nửa bước! Huhu mai sao mà đối mặt với cậu ta đây, cmn thật là một ngày cảm động!’’