Chương 2: Gây Sự

Cẩm Lan vừa vào đến nhà, vẻ mặt đầy áy náy: ‘‘Hôm nay trên đường đến trường, không may con của bác Tần sốt cao cho nên…’’

‘‘Cho nên vẫn là cô ta quan trọng hơn.’’, Thư Âm thẳng thắn nói.

Vừa dứt lời, Cẩm Lan hốt hoảng vội đuổi theo Thư Âm đến tận phòng.

‘‘Con muốn đi đâu?’’, Cẩm Lan lớn tiếng hỏi.

Thư Âm không để ý đến bà nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, xung quanh không còn thứ gì chỉ còn một khung hình.

‘‘Mày có nghe tao nói gì không hả?’’, Bà không bình tĩnh nữa, kéo mạnh về phía này.

Choang!

Mọi thứ xung quanh căn phòng rơi vào bầu yên tĩnh, Thư Âm đứng bất động, nhìn khung hình vỡ ra nằm dưới sàn nhà… Cô ngẩng đầu ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Cẩm Lan bắt gặp được ánh mắt kia, bà hơi sợ hãi nhưng không hiện rõ trên mặt: ‘‘Chỉ là một khung hình mày có cần nhìn tao như vậy không?’’

Thư Âm bước đến gần bà: ‘‘Hôm nay tôi sẽ nói hết mọi chuyện của bà.’’

‘‘Chuyện gì?’’

‘‘Mục đích của bà đưa tôi về đây đừng tưởng tôi không biết.’’, Thư Âm nhẹ nhàng nói.

Nghe được câu nói này, Cẩm Lan giật mình: ‘‘Mục… Mục đích? Tao thì có mục đích gì với mày?’’

‘‘Không phải từ trước đến nay bà diễn vai mẹ hiền rất giỏi sao?’’ Có cần tôi nói từng chi tiết cho mà rõ không?’’

‘‘Mày biết thì đã sao?’’, Cẩm Lan nói trắng ra.

Thư Âm cười như không cười: ‘‘Bao nhiêu năm nay bà vẫn không nhận lỗi nhầm của mình gây ra.’’

‘‘Tao có lỗi gì mà phải nhận? Chuyện ông ta chết có liên quan gì đến tao.’’

Càng nghe lòng cô nhói lên, Thư Âm không muốn cải lý với một người không có tình người như bà ta, cô nhặt lấy tấm ảnh để cẩn thận vào vali, đế lúc chuẩn bị rời đi bà ta liền ngăn cô lại.

‘‘Mày xem đây là gì.’’

Thư Âm nhìn vài tờ giấy bà đang cầm trên tay, gương mặt đỏ bừng lên, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Cẩm Lan cao hứng, cười đến không khép được miêng: ‘‘Con gái yêu lúc nãy mạnh miệng lắm mà, sao giờ lại không nói gì?’’

Đúng như cô đoán lúc trước, mục đích bà ta đón về đây chỉ muốn lấy tài sản ba cô để lại cho cô.

‘‘Haha, con gái cứ yên tâm giấy này đã đổi lại tên mẹ rồi, chính xác đến 99% rất khó mà phát hiện, thời gian mẹ tốn công không ít.’’

Nhìn bà ta cười, khiến cô nhìn không nổi: ‘‘Vất vả cho mẹ…’’’, Thư Âm kéo dài câu nói ra.

Cẩm Lan ngừng cười: ‘‘Muôn đi thì cứ đi coi như chúng ta cắt đứt quan hệ me con, sau này có gặp lại coi như không quan biết.’’

‘‘Được thôi.’’, Thư Âm không buồn phiền liền đồng ý với bà, cô xoay người kéo vali rời đi, đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Nhìn bóng lưng đã biến mất, Cẩm Lan cười sắc sảo: ‘‘Đấu với tao sao, hừ!’’



Thư Am đứng trước cổng nhà cũ, căn nhà gia đình cô còn sống, có rất nhiều hồi ức, nhưng tiếc không có kỷ niệm gì đẹp đẽ để lại cả.

Nhớ đến năm cô vừa tròn chín tuổi, ba cô vừa qua đời, mẹ liền bỏ theo người tình, lúc ấy trong đầu cô hỗn độn, khong còn người thân một mình cô đơn trong chính căn nhà của mình, cô đơn, sợ hãi, đói hay khóc khan cả cổ họng thì cũng chỉ có một mình, đến khi nhớ lời ba cô dặn trước lúc mất cô liền tỉnh táo lại.

Một mình đến trường, tập nấu ăn… Tất cả chỉ một mình, cho đến năm cô lên cấp 3, lai đυ.ng độ với một người, qua một thời gian cô mới biết người đó là con gái của người đàn ông cô không bao giờ quên, ông ta chính là Tần Hai Minh là người tinh của mẹ cô Cẩm Lan.

Sau một tháng Cẩm Lan mì về, khóc lóc thảm thương, đưa ra một ngàn cái lý do bất đắc dĩ vì năm xưa không thể mang cô theo cùng, nào là hứa sẽ bù đắp cho cô… Lúc ấy cô cũng xiêu lòng liền theo bà, sống cùng Tần Hải Minh và con gái ông ta Tần Tiểu Nguyệt.

Tần tiểu Nguyệt không ưa cô, nói thẳng ra rất ghét nhau, cô ta thường xuyên bắt nạt cô, ngưng ít khi cô đáp trả lại, đến khi cô ta tự ngã cầu thang liền đổ lỗi lên đầu cô là người gây ra.

Tần Hải Mih thấy thế liền đưa Tần Tiểu Nguyệt về nhà riêng, Cẩm Lan bên này liền bắt cô chuyển trường…

Về sau dần cô phát hiện ra mọi chuyện đã được sắp đặt sẵn, cô giả ngây không biết gì, sống hai năm trong căn nhà ấy điều là giả dối, ai ai cũng có một bộ mặt ác che giấu.

Mọi chuyện đã qua, nhưng chỉ là tạm thời, sớm hay muộn bà ta sẽ đến tìm cô.



Chuông đã reo.

Giang Trầm nhìn ghế trống bên cạnh khẽ trầm tư.

‘‘Báo cáo!’’

Ghế trống có người ngồi xuống, Giang Trầm thẳng lưng tay viết gì đó không ngừng, qua một luc không có động tĩnh anh liếc nhìn qua.

Thư Âm vừa vào lớp liền gục xuống bàn, đêm qua co phải thức đến khuya để dọn dẹp lại nhà cửa, đến nỗi sáng đến lớp muộn.

Cứ như vậy mà ngủ, Thư Âm không hay biêt ánh mắt của ai đó đã nhìn cô rất lâu.

Giang Trầm gan to, kéo khoảng cách lại gần Thư Âm một chút.

Vành trán trơn bóng, lông mày chiếc cung, mi đen và dài, mũi thon gọn… Khong có chỗ nào chê được.

Mắt anh dừng trên đôi môi mượt mà kia rất lâu, Giang Trầm liếʍ nhẹ đôi môi khô khốc của mình.



Chuông reo đến giờ giải lao, Thư Âm hơi nhíu mày dần mở mắt, thấy lớp trống rỗng không có một bóng người.

Thư Âm nhìn qua bên này, khẽ giật mình: ‘‘Cậu cứ như ma vậy.’’, Cô vừa nói vừa vuốt ngực.

Cảm thấy khô cổ họng đến giọng nói hơi khàn đi: ‘‘Tôi đi mua nước.’’, Dứt lời cô liền rời đi.

Giang Trầm yên lặng ngồi đó được một lúc, thì cảm nhận được mọi người đang trở vào lớp.

Rầm!

Chị Trân chính là lớp này.’’

Mọi người trong lớp ai nấy đều sợ hãi nép qua một bên, khẽ thì thầm to nhỏ.

‘‘Ai to gan dám đυ.ng chị đại Tiêu Trân Trân.’’

Tiêu Trân Trân lớp 12c4 nổi tiếng ở đây, đến thầy cô trường nhắm mắt làm ngơ nên cô ta tùy ý kéo bè kéo phái, phách lối không coi ai ra gì, nhìn ai không vừa mắt là sẽ được cô ta thăm hỏi nhưng trong cái trường này cô ta coi trọng nhất chính là Nhất Trí lớp 12c7, nói cách khác là Tiêu Trân Trân đang theo đuổi người ta. Tiêu Trân Trân chỉ là nhì , người có tiếng nói nhất ở là Nhất Trí, đơn giản cậu ta là con trai vàng của hiệu trưởng.

Hai người coi như cũng có chút nhan sắc, hot boy trường được bầu là Nhất Trí, còn hoa khôi trường không ai khác là Tiêu Trân Trân.

‘‘Ai là Thư Âm cút ra cho chị Trân bọn tao thấy mặt!’’

Hà Mê Mê và Nhã Kỳ nghe xong nhìn nhau vẻ mặt thích thú.

Tiêu Trân Trân lên tiếng: ‘‘Ơi! Có nhìn thấy Thư Âm không?’’

Mấy người kia liền lắc đầu không biết.

‘‘Vậy cô ta ngồi chỗ nào?’’

Nhã Kỳ và Hà Mê Mê cùng lúc chỉ tay về phia cuối góc lớp.

Tiêu Trân Trân cùng hai người đi chung với cô ta liền đi xuông cuối lớp.

‘‘Ôi chị Trân em nghe nói cậu ta là người có duy nhất trong trường này mắc bệnh gì đó.’’

Bọn họ nhìn Giang Trầm.

Tiêu Trân Trân nhìn xong khẽ nhăn mặt: ‘‘Bệnh thì ở nha đi, còn lết đến đây làm gì.’’

‘‘Tóc tai nhìn bẩn chết được, vậy mà con nhỏ đó ngồi kế cũng hay, đúng là cùng một loại người.’’

Giang Trầm ngồi không nói một lời, nhưng răng anh cắn chặt lại.

‘‘Bọn mày là gì? Không phải người vậy là súc vật hay sao?’’

Lời vừa dứt, mọi người mở to mắt nhìn người vừa nói câu kia.

‘‘Mày nói ai súc vật!’’, Tiêu Trân Trân giận dữ.

Thư Âm cười nhẹ: ‘‘Người ấy là ai nhỉ? Vừa rồi tôi có nêu tên đâu?’’

‘‘Mày!’’

Thư Âm trở lại trạng thái bình thường, cô đi vào mắt lạnh lẽo nhìn ba người họ, giọng không mặn không nhạt hỏi: ‘‘Ai trong ba người nói cậu ấy có bệnh lại còn vừa bẩn?’’

Đàn em của Tiêu Trân Trân, cô ta liền hống hách lên tiếng: ‘‘Tao là người nói đó thì sao?’’

giữa bầu không khí náo nhiệt đầy sôi nổi, ai nấy chỉ chú tâm nhìn một người.

Thư Âm nhếch miệng, cô nhe nhàng cầm cây viết trên tay khẽ đùa giỡn, bấm rồi rồi lại tắt.

Mọi người nhìn hành động của cô điều khó hiểu, đến nhóm người của Tiêu Trân Trân cũng tò mò.

‘‘Mày đang diễn trò…’’

Ầm!

Tiếng động phát ra không nặng cũng không nhẹ, đủ làm đám người đứng gần đó một phen phú hồn.

Thư Âm đẩy cô ta nằm thẳng trên bàn: ‘‘Có gan thì lặp lại một lần nữa.’’

Tiêu Trân Trân trợ mắt: ‘‘Mau thả đàn em tao ra!’’

Cô ta nằm đó, có thể nhìn Thư Âm khoảng cách gần sự thật gương mặt cô ta xinh đẹp lại sạch sẽ thuần khiết hơn Tiêu Trân Trân nhiều.

‘‘Mau lặp lại!’’, Thư Âm bỗng nhiên lớn tiếng làm cho cô ta giât mình.

Ngòi viết đè sát gần môi cô ta, hiện giờ cô ta cảm nhận được Thư Âm này không dễ chọc đến.

Tiêu Trân Trân nhìn nhỏ đàn em ngu ngốc của mình nằm đó sợ hãi không dám hé một từ, khiến cô ta giận dữ, cô vừa ngước mắt nhìn mặt liền thay đổi nhanh chóng: ‘‘Anh Nhất Trí.’’

Lại thêm một băng tiếng tăm trong trường, Nhất Trí dẫn đàn em theo cùng tham gia náo nhiệt.

‘‘Đông vui vậy?’’

Tiêu Trân Trân chạy đến bộ mặt tỏ vẻ đáng thương: ‘‘Anh Nhất Trí phải đòi lại không bằng cho em.’’

Nhất Trí bước đến gần thì giật mình, cô gái này… Xinh!

Thư Âm đứng thẳng người thả cô ta ra, không quên nói một câu: ‘‘Tôi ma còn nghe cô nói gì người của tôi, thì tôi không ngần ngại mà tiếp đãi cô đâu.’’

‘‘Người mới?.. Trông xinh thật.’’, Nhất Trí nhìn Thư Âm cười nói.

‘‘Đi thôi.’’, Cậu ta nói xong liền kéo băng rời đi.

Tiêu Trân Trân nhìn Thư Âm vừa giận vừa tức đến run người, Nhất Trí vừa khen cô ta, làm cô càng căm ghét cô ta hơn.

‘‘Đứng đó làm gì? Còn không mau đi!’’, Hôm nay là ngày cô nhục nhã nhất, Tiêu Trân Trân tao không bỏ qua dê dàng vậy đâu.

Xong việc, đám đông tảng hết, mọi người nhìn Thư Âm bằng con mắt rất khác.

‘‘Tớ thấy vừa rồi người của Tiêu Trân Trân bị dọa sợ đến xanh mặt.’’, Hà Mê Mê khẽ nói nhỏ với Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ gật đầu: ‘‘Đám người đó sẽ không tha cho cô ta đâu.’’

Đυ.ng đến Tiêu Trân Trân sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.