Chương 29: Lần Đầu

‘‘Âm Âm.’’, Giang Trầm thay dép xong, đi lên phòng kiếm cô.

Thấy căn phòng trống trơn, Giang Trầm thả lỏng cà vạt, chân bước nhanh xuống nhà, thấy được bóng dáng nhỏ đang đứng trong phòng bếp, anh cười nhẹ đi lại ôm lấy cô.

‘‘A! Giang Trầm?’’

‘‘Ừm, em đứng đây làm gì vậy?’’

Thư Âm xoay người lại trả lời: ‘‘Em đi làm quen với căn nhà, sau này sẽ thuận tiện lấy đồ đạc hơn nhiều.’’

Giang Trầm rõ ra, sau đó đưa tay sờ vào bụng cô: ‘‘Có đói không?’’

‘‘Anh đói sao?’’

‘‘Không, anh sợ em đói.’’, Giang Trầm nựng má cô nói tiếp: ‘‘Đi thay đồ anh dẫn em đi ăn.’’

Thư Âm kéo kéo tay áo mình: ‘‘Mặc như vậy được không?’’

Giang Trầm liếc xuống cái chân thon thả lộ ra ngoài, anh ngước mắt nhìn cô: ‘‘Thay đồ khác, tối rồi mặc như vậy sẽ lạnh lắm.’’

Thư Âm gật đầu: ‘‘Vậy anh đợi em một lát, để em lên thay.’’

‘‘Từ từ không cần vội, mặc bộ nào kín đáo tranh gió luồn vào.’’

Rõ ràng là anh không cho cô mặc thì có, Thư Âm bĩu môi.



Giang Trầm cẩn thận đỡ cô ra khỏi xe, rồi nắm lấy tay cô bước vào nhà hàng.

‘‘Ngồi xuống đây.’’, Giang Trầm kéo ghế cho Thư Âm ngồi xuống, sau đó liền ngồi bên cạnh cô.

‘‘Phục vụ, một canh hầm, một phần thức ăn nhẹ, một ly sữa và một chai rượu vang.’’

Phục vụ gi xong, cung kính đáp: ‘‘Mong hai vị chờ một lát.’’

Thư Âm chọc chọc tay anh, chu môi nói: ‘‘Em không uống sữa, em muốn uống rượu với anh.’’

Giang Trầm búng nhẹ vào trán cô: ‘‘Không được.’’

Thấy cô bất mãn như vậy, Giang Trầm hòi: ‘‘Có thật muốn uống không?’’

‘‘Rất muốn.’’

‘‘Được thôi, đây là do em muốn không được đỗ lỗi cho anh.’’

Thư Âm chắc chắn: ‘‘Không đỗ lỗi.’’

Cùng lúc này Giang Trầm ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông đang đi lại phía anh.

‘‘Tôi biết ngay, nhìn từ xa đã thấy cậu rồi.’’, Hà Vĩnh Sang cười ngồi xuống ghế đối diện, lúc này mới để ý dến người bên cạnh cậu ta.

‘‘Cô…’’, Hà Vĩnh Sang lấy tay dụi mắt, anh sợ mìmfn uống rượu mà nhìn nhầm.

‘‘Cảnh sát Hà?’’, Thư Âm lên tiếng.

‘‘Đúng! Là cô, cô bẫn chưa chết?’’

Giang Trầm che tai Thư Âm lại, nhíu mày nhìn người kia nói: ‘‘Anh ở chỗ nào thì lăn về chỗ đó đi.’’

‘‘Đi đâu mà đi.’’, Hà Vĩnh Sang nhìn Thư Âm: ‘‘Thật là kỳ tích.’’

‘‘Em gái nhỏ à, còn sống như vậy thì anh cũng chúc mừng.’’, Nói rồi Hà Vĩnh Sang liếc nhìn ai đó: ‘‘Em chưa biết lúc đó nó gào thét khóc đến thảm thương còn định nhào vô đống lửa đang cháy để kiếm em, cũng may là anh kịp thời ôm nó lại, nếu không chắc người chết là nó…’’

‘‘Cảnh sát Hà tôi thấy anh sai rồi về ngủ đi.’’

Hà Vĩnh Sang vẫn không nghe, cứ thao thao nói mãi không chịu ngừng, nhìn qua cô gái nhà anh chăm chú lắng nghe đến thất thần, Giang Trầm nhẹ xoa trán mình.



‘‘Say rồi? Đã không cho em uống nhưng lại không nghe.’’

Thư Âm không nói gì, chỉ gục đầu ôm lấy cánh tay anh vào người: ‘‘Muốn thấy anh…’’

Giang Trầm kê tai, hỏi: ‘‘Em nói gì?’’

Cô ngẩng đầu, tay chỉ vào mắt mình: ‘‘Không thấy gì… Cũng không thấy được Giang Trầm… Không thấy…’’

Giang Trầm chua xót, trán kề trán cô: ‘‘Anh thấy em là đủ rồi, chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh là đủ rồi.’’

‘‘Nhưng sợ Giang Trầm cự khổ.’’, Thư Âm nói mà sắp muốn khóc rồi.

‘‘Anh có gì mà cự khổ?’’

‘‘Đi làm về… Còn phải trông em nữa, thật vô dụng mà.’’

Giang Trầm vuốt má cô, nhẹ giọng nói: ‘‘Em không vô dụng, không có em anh mới trở thành kẻ vô dụng, còn trông em là chuyện anh nên làm, anh thương em mà, cho nên đừng nói như vậy nữa nhé?’’

Thư Âm liền vòng tay tay câu lấy cổ anh òa khóc lên: ‘‘Nhưng mà… Em sợ anh… Sẽ bỏ em.’’

Giang Trầm xoa lưng cô: ‘‘Âm Âm ngoan, anh không bỏ em, em là bảo bối của anh, anh thương em không hết, sao mà bỏ em được.’’

‘‘Nhưng mà… Nhưng mà cô ta nói sẽ không ai lấy một người mù như em…’’, Cô khóc nức nở.

‘‘Ai nói, anh xé miệng người đó.’’, Giang Trầm ôm cô đi vào phòng, dỗ dàng không ngừng.

Thư Âm ôm Giang Trầm không chịu buông, nước mắt thấm hết một góc áo của anh rồi, cô cứ khoc mãi không chịu nín.

‘‘Anh… Không được… Bỏ em đó.’’, Khóc đến nỗi nói không nên lời.

Giang Trầm hôn lên mắt cô: ‘‘Không bỏ, có chết cũng không bỏ em.’’

Thư Âm dần nín khóc, nhưng vẫn còn nấc lên vài cái: ‘‘Anh… Mau dỗ em đi chứ.’’

Giang Trầm đang đau lòng cho cô muốn chết, bỗng thấy cô nhõng nhẽo với anh như vậy, Giang Trầm không nhịn liền cong môi, đưa tay lau nước mắt cho cô: ‘‘Thật yêu chết cái bộ dạng này của em.’’

‘‘Sao anh… Vẫn còn chưa… Dỗ em nữa?’’

‘‘Đây, dỗ em này.’’

Giang Trầm ngồi trên giường đặt Thư Âm ngồi lên đùi mình, vuốt lưng cô, nói những câu vô cùng ngọt ngào.

Thư Âm nhớ đến những lời cảnh sát Hà nói cho cô nghe, thật sự anh hy sinh cho cô rất nhiều, đời này cô chỉ ỷ vào anh mà thôi, người luôn dỗ dành cô cũng chỉ là anh, người anh yêu cũng chỉ là cô, đời này không có Giang Trầm là không có cô như bây giờ.

Cô cũng yêu anh.

‘‘Sao đẩy anh ra?’’, Giang Trầm nâng mắt nhìn cô.

Thư Âm cởϊ áσ mình ra nói: ‘‘Em nghĩ kỹ rồi.’’

‘‘Em làm gì đó?’’, Giang Trầm thấy cô sốt sắng cởi đồ ra, vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì.

‘‘Em cho anh, cho anh, cho anh hết, những thứ của em tất cả đều cho anh!’’

Giang Trầm bị câu nói này làm cho giật mình, lòng anh giờ như pháo hoa đang nổ, anh vui không tả nổi.

‘‘Âm Âm em chắc chắn?’’

Thư Âm vứt áo xuống sàn nhà, giọng nghiêm túc: ‘‘Chắc chắn.’’

Giang Trầm vẫn hỏi tiếp: ‘‘Sẽ không hối hận?’’

‘‘Cho anh không bao giờ hối hận!’’

Câu nói vừa dứt, một cơ thể nặng nề trực tiếp đè cô xuống giường, vừa ra sức hôn môi, tay nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình… Trên người hai nguời chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ, môi Giang Trầm đang du ngoại khắp nơi trên người cô, Thư Âm nắm chặt ga giường mắt khép lại, tận hưởng những gì anh mang đến cho mình.

Giang Trầm đối diện mặt cô, thở gấp, anh nắm lấy tay cô đi thẳng xuống người mình.

‘‘Nóng.’’, Thư Âm nói rồi mở mắt ra, không biết đây là cái gì cô tò mò bóp lấy thứ mềm mềm ấm nóng trong tay mình.

Giang Trầm đột ngột rên lên một tiếng, giọng nặng nhọc nói: ‘‘Em biết thứ trong tay mình là gì không?’’

Thư Âm ngẫm nghĩ, bóp thêm vài cái rồi buông ra lắc đầu: ‘‘Không biết.’’

Gân xanh Giang Trầm nổi lên, cố nói: ‘‘Một lát nữa em sẽ biết.’’

Anh ngậm lấy đôi môi cô, bàn tay luồn xuống dưới cởi nốt chiếc qυầи ɭóŧ của cô, mạnh tay vứt nó đi, lúc này bàn tay liền chạm vào nơi tư mật của cô.

‘‘Ưm…’’, Bị kí©h thí©ɧ một cách lạ lẫm, từ trước giờ chưa bao giờ cảm nhận được, Thư Âm rên từng tiếng ú ớ trong miệng.

Giang Trầm buông tha đôi môi cô, bàn tay phía dưới vẫn còn khám phá, anh chỉ đưa mắt nhìn biểu hiện trên khuông mặt cô.

‘‘Em ổn chứ Âm Âm?’’

Đầu óc ô hiện giờ đã trống rỗng, cô vô thức gật đầu.

Giang Trầm dừng lại, dang chân cô ra, mắt nhìn sâu vào nơi đó, anh đưa tay đυ.ng nhẹ vào nó thì thấy cơ thể cô run lên. Thật ra anh không biết làm như thế nào, anh sợ làm không đúng cách cô sẽ bị đau, nhưng đã đi đến nước này rồi anh không thể nào mà dừng lại.

Anh gấp gáp cởi chiếc quần còn lại trên người mình, hai cơ thể trần trụi liền dính sát với nhau, Giang Trầm khẽ nói nhỏ vào tai cô.

‘‘Âm Âm mau ôm lấy anh.’’

Thư Âm mờ màng ôm chặt lấy tấm lưng trần anh.

Giang Trầm tách chân cô ra rộng hết cỡ, sau đó thân dưới dần động, anh đưa nhẹ vào trong, liền thấy sắc mặt cô nhăn nhó lên.

Anh hơi dừng lại cắn răng, nhẹ giọng nói: ‘‘Ngoan thả lỏng cho anh vào.’’

Giang Trầm ôm chặt lấy cơ thể cô, không báo trước, thân dưới động mạnh một cái đi thẳng vào trong.

‘‘Đau!’’, Thư Âm thét lên, nước mắt cũng tuôn ra.

Anh thở một hơi khó khăn, vuốt má cô: ‘‘Ngoan một lát thôi, sẽ không còn đau nữa.’’

Thư Âm lắc hông: ‘‘Đau mà còn trướng nữa, em không thích!’’

Giang Trầm biết là lần đầu rất đau, cô không thích cũng phải, nhưng đối với anh thì thích chết mất.

‘‘Không sao, chúng ta cố gắng làm nhiều một chút sẽ không còn đau.’’

Lúc này Giang Trầm động đậy thắt lưng mình di chuyển lên xuống.

‘‘Anh… Nhẹ lại.’’

Giang Trầm ngày càng tăng tốc, đưa mắt nhìn xuống chỗ giao hợp của hai người, cảnh tượng này anh sẽ khắc sâu nó vào.

Nhìn người mình yêu nằm dưới thân rêи ɾỉ từng tiếng một đánh vào thính giác của anh, Giang Trầm thấy thế thích thú còn ra sức động nhanh hơn nữa.

Cả người Thư Âm được đưa lên đưa xuống không ngừng.

‘‘Giang Trầm… Chậm lại anh.’’

Hiện giờ những câu nói của cô anh đều bỏ ngoài tai, phía dưới thong thả ra vào mãnh liệt.

Qua một hồi lâu.

Phía dưới động vài cái, Giang Trầm không kịp rút ra, trực tiếp bắn thẳng vào trong cơ thể cô, anh liền thỏa mãn thở dốc, giọt mồ hôi trên trán chảy xuống da thịt trắng nõn của cô.

‘‘Âm Âm.’’, Giang Trầm khẽ gọi cô, nhưng người không động tỉnh, không phải chứ anh chỉ bắn vào có một lần thôi mà.

Giang Trầm nhìn khuôn mặt cô chỉ biết lắc đầu cười ngượng: ‘‘Là do em yết ớt.’’, Nói xong, anh ngồi dậy rút ra khỏi người cô, rồi ẵm cô vào phòng tắm, tắm rửa cho cô sạch sẽ, sau đó thay ga giường mới, bỏ tấm ga giường màu trắng dính chất đỏ kia vào trong máy giặt.

Đặt cô xuống giường anh cũng nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn đắp qua hai người, Giang Trầm mở ngăn tủ chỗ đầu giường lấy một hộp vuông nhỏ, anh cầm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn vào, sau đó nhìn một lúc hôn nhẹ vào tay cô. Giang Trầm ôm chặt lấy cô mắt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ ngon lành, không nhịn được hôn vào môi cô vài cái thỏa mãn, áp mặt mình lên mặt cô.

Tay anh để sau lưng cô, xoa xoa rồi vỗ nhẹ, giọng thì thầm nói: ‘‘Yêu em, yêu em muốn chết đi được.’’

Giang Trầm lại ngắm nhìn cô lần nữa, một mình nở nụ cười không rõ lý do, kê mặt mình lại sát mặt cô, mũi chạm mũi anh cạ cạ qua lại, nhỏ giọng: ‘‘Âm Âm, bảo bối à, anh yêu em.’’, Anh hạnh phúc ôm cô vào lòng, sau đó nhắm mắt lại, tay sờ lên chiếc nhẫn trên tay cô rồi vui vẻ cong môi.