Chương 1: Trường Mới

Hôm nay Cẩm Lan đưa Thư Âm đến trường, trên xe bà nói không ngừng nghỉ.

Thư Âm liếc sang nhìn bà, sau đó cô rời mắt nhìn ra ngoài cửa xe, lâu lâu cô chỉ đáp ừ ờ cho có lợi.

Cẩm Lan thấy vậy bà liền nuốt những lời tính nói vào trong, sau đó bà nhìn đứa con gái mình mà thầm nghĩ. Năm đó không rơi vào tình cảnh bắt buộc có chết mà cũng không sinh đứa con này ra! Nhưng nhìn vẻ xinh đẹp của nó là bà khá hài lòng, cũng may là nhan sắc hưởng từ bà, nếu mà giống như ông ta chắc mà tức chết!

Khi xe dừng trước cổng trường, Thư Âm vừa bước xuống xe đi được vài bước bà ở phía sau gọi lại.

‘‘Thư Âm con có nghe mẹ nói gì không?’’, Cẩm Lan đuổi theo nói.

Cô xoay người lại, giọng lạnh nhạt cất lên: ‘‘Mẹ không mệt sao? Nhưng con cảm thấy mệt giùm mẹ.’’

Thư Âm không đợi bà đáp, liền nói tiếp: ‘‘Phiền mẹ về sau đừng nhắc những chuyện không liên quan đến con, cũng đừng kéo con vào sự kiện gia đình của mẹ.’’

Nói xong cô liền quay người bỏ đi, để lại Cẩm Lan ở sau vẫn nhìn bóng lưng kia, dần dần biểu cảm trên gương mặt hiện rõ không còn thân thiện cách đây như mấy phút trước.



‘‘A Trầm, ngày mai mẹ dẫn con đi cắt tóc có được không?’’, Nói xong Lệ Nga đưa mắt nhìn con trai bà.

Cậu thanh niên mặc quần áo của trường học cấp ba, tươm tất sạch sẽ, nhưng mái tóc dài đã che giấu đi một nửa gương mặt của cậu.

Không nhận được sự trả lời nào, Lệ Nga cười nói: ‘‘Ý mẹ là tóc con quá dài khá bất tiện, nếu con không muốn mẹ cũng không ép.’’

‘‘Về.’’, Giọng nói trầm thấp phát lên.

Lệ Nga muốn nắm lấy tay con trai mình liền bị Giang Trầm né tránh, bà cười khổ thu tay về: ‘‘A Trầm nghe lời mẹ, con thử xem biết đâu bệnh con sẽ khỏ thì sao?’’

Không ai đáp, nhưng bà biết Giang Trầm hiểu ý bà nói.

Bà xót xa trong lòng, năm thằng bé mười tuổi không may xảy ra tai nạn, chồng bà không qua khỏi liền tử vong trên đường đưa đến bệnh viện, lúc bà hay tin chạy đến bệnh viện chỉ thấy thằng bé đã được bác sĩ băng bó, Giang Trầm không khóc gay la gì cả, bà liền nhìn theo ánh mắt nhỏ bé ấy. Chỉ thấy được người nằm trên giường bệnh đã được đậy khăn trắng, lúc này bà liền lại ôm lấy con trai mình khóc nức nở.

Từ đó về sau thằng bé như người không hồn, chỉ nhốt mình trong phòng không nói năng gì cả, đến bà nói chuyện hiếm khi thằng bé lên tiếng, nhưng mỗi lần đáp chỉ được một hai chữ, bà cũng cho bác sĩ đến khám, thì chỉ biết do một phần cú sốc tai nạn đã để lại, còn nguyên nhân khác không xác định rõ tình trạng.

Nhưng bà nhớ lần đưa Giang Trầm đến trường khi về đến nhà thằng bé như nổi điên đập hết đồ đạc trong nhà, lúc đó bà rất sợ về sau là thằng bé không đến trường, đến cả mướn người dạy kèm bà cũng không dám sợ thằng bé nổi điên lần nữa. Cũng may là bà là giáo viên gần chín năm nay việc học hàng của Giang Trầm được một tay bà dạy kèm tại nhà.

Nhưng hôm nay bà thử đưa Giang Trầm đến đây xem biết đâu bệnh tình sẽ tốt lên, thằng bé cũng đã mười chín tuổi không thể để tình trạng như vậy đeo bám tương về sau.

Lệ Nga đã suy nghĩ rất kỹ, lúc này bà nhẹ giọng lên tiếng: ‘‘A Trầm ngoan nghe lời mẹ lần này.’’

Giang Trầm như cũ chỉ cúi đầu không nói gì hết, Lệ Nga cười cười.

‘‘Được rồi chúng ta đến gặp chủ nhiệm lớp của con thôi.’’



Thư Âm nhìn dọc theo hành lang, thì mắt dừng trên người đang đứng ở kia, cô bước gần đến mới thấy rõ, người này cao khoảng 1m8, ăn mặc gọn gàng, áo sơ mi trắng tinh không lấy một hạt bụi, phía dưới là quần tây đen che giấu đôi chân dai kia, đến khi mắt nhìn cái quả tóc gần hết gương mặt kia khiến người khác liền tuột dốc.

Thư Âm đi đến lướt ngang người nọ, rồi dừng chân lại trước cửa phòng.

Lệ Nga đang thảo luận với thầy chủ nhiệm, theo phản xạ bà nhìn về phía này, bà hơi mở to mắt nhìn, cô bé này xinh như một đóa hoa tuyết, đẹp một cách chân thật nhìn không giả tạo như các cô gái khác mà bà từng biết.

Chủ nhiệm lý lên tiếng hỏi: ‘‘Em là Thư Âm đúng không?’’

‘‘Vâng.’’, Thư Âm đáp xong, cô bước vào trong phòng.

‘‘Em ngồi đi, một lát nữa thầy dẫn em với bạn Giang Trầm đến lớp.’’, Chủ nhiệm Lý nói.

Lúc này Thư Âm nhìn qua người bên đây, thấy dì này cứ nhìn chằm chằm, cô lịch sự gật đầu.

Lệ Nga cảm thấy bà nhìn cô nàng này quá lâu không được lịch sự cho lắm, bà cười nhẹ với cô coi như là chào hỏi.

Thư Âm nhìn ra ngoài cửa, liền thấy cậu bạn học Giang Trầm gì đó hơi lạ cô nhìn xuống dưới đất chỉ thấy đôi giày thể thao sạch sẽ, không có gì bất thường cô rời mắt…

‘‘Cảm ơn thầy không còn việc gì nữa tôi xin phép.’’, Lệ Nga nói xong, vừa bước ra ngoài chợt nhớ gì đó.

‘‘Cháu là Thư Âm sao?’’, Bà cười hỏi.

Thư Âm đáp: ‘‘Vâng, có việc gì không ạ?’’

‘‘Chuyện vừa nãy chắc cháu cũng nghe được một ít.’’, Lệ Nga bước đến khẽ nắm lấy tay Thư Âm giọng chân thành.

‘‘Mong cháu đừng vì vậy mà ghét bỏ con trai dì, thằng bé từ trước đến nay không giao lưu bạn bè với ai hết.’’

Lệ Nga dừng một chút, nói tiếp: ‘‘Dì không có ác ý gì hết, chỉ mong cháu làm bạn với thằng bé thôi.’’

Thư Âm đứng yên nghe bà nói hết một tràn, cô nhìn qua cái đầu nhỏ đang gục kia, lúc nãy nghe bà nói với thầy chủ nhiệm, là cậu bạn này dễ xúc động khi bị ép buộc việc gì đó, quá lắm sẽ nổi điên, nhưng cô nhìn thấy người này rất ngoan không giống như lời vừa nói kia.

‘‘Dì không cần phải lo, nếu là bạn học với nhau cháu không ghét bỏ cậu ấy đâu.’’

Lệ Nga nghe xong ánh mắt nhìn Thư Âm đầy chìu mến: ‘‘Đúng là đứa trẻ ngoan.’’



Lớp 12c2.

Lý Minh Vũ bước vào lớp, ông cầm thước gõ một tiếng cạch: ‘‘Cả lớp trật tự!’’

Tiếng nói phía dưới dần nhỏ lại, học sinh ngồi nghiêm túc, mắt hướng lên bảng.

Ông hài lòng: ‘‘Hai em vào được rồi.’’, Lý Minh Vũ nhìn ra ngoài cửa lên tiếng.

Cả lớp liền tò mò nhìn theo ánh mắt thầy chủ nhiệm, sau đó một nam sinh chân dài bước vào, có vài người mê mẫn đôi chân dài ấy, thầm nghĩ sẽ đẹp trai cho em, vừa thầm xong thì ngước mắt nhìn lên gương mặt ai nấy méo mó qua một bên.

Trời ạ cái quả tóc che hết mặt mũi.

Một người trong số đó nói: ‘‘Đúng là không như tưởng tượng, thật kinh khủng mà.’’

‘‘Nhìn kìa.’’

Còn một người nữa?

Thư Âm đứng lên bụng giảng, ánh mắt long lanh nhìn hết một vòng lớp học.

Bạn học mới này ăn đứt luôn hoa khôi trường rồi! Vài người đang gào thét trong lòng.

Chủ nhiệm Lý cắt ngang bầu không khí: ‘‘Giới thiệu với cả lớp, bạn học Thư Âm và Giang Trầm hai bạn sẽ đồng hành cùng lớp chúng ta hết năm học cuối cấp này.’’

Lúc này Thư Âm chú ý đến người đứng kế bên mình không thấy đâu, cô xoay lại liền bắt gặp cậu đang sợ hãi nép sau lưng cô.

Lý Minh Vũ không vòng vo, liền bảo: ‘‘Còn hai chỗ trống cuối lớp, dành cho hai em.’’

Thư Âm đi xuống thì người phía sau cũng đi theo, có hai bàn song song với nhau, Thư Âm chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống.

‘‘Sao cậu không về chỗ?’’, Thư Âm nhìn cậu cứ đứng trước bàn không di chuyển, cô mới lên tiếng.

Giang Trầm cử động đi đến bàn của mình, khom người ôm ghế đi đến đặt bên cạnh Thư Âm, rồi ngồi xuống trầm tĩnh không nói một lời.

Thư Âm: ???

Mọi người nhìn một màn này cũng khó hiểu.

Thư Âm hơi ngỡ ngàng, vội nói: ‘‘Sao cậu ngồi chỗ này?’’

Chủ nhiệm Lý giải vây: ‘‘Nếu Giang Trầm muốn ngồi chỗ đó thì cũng tốt, chỗ ngồi cứ như vậy đi.’’

Chuông reo vào tiết, Lý Minh Vũ dặn dò vài câu liền nhanh chóng rời đi.

Tiết đầu là môn văn, Thư Âm mở sách vở ra chú tâm nghe giảng, đột nghe cô nhớ đến gì đó nhìn qua.

‘‘Còn ngồi đó làm gì? Sách vở đâu không lấy ra?’’

Người nọ vẫn bất động, cô thở dài: ‘‘Nếu không mang theo sách thì xem chung với tôi.’’

Nói rồi cô kéo ghế lại gần cậu một chút, để sách chính giữa: ‘‘Giờ thì chú ý nghe giảng.’’

Thư Âm nghiêm túc nghe giảng bài chăm chỉ ghi chép, không để ý người kế bên có hàng động khác thường.

Giang Trầm khẽ liếc nhìn qua, da cô rất trắng, trên người tỏa ra hương thơm làm anh muốn gần gũi với cô…

Hết tiết, Thư Âm mệt mỏi nằm nhồi trên bàn, đưa mắt nhìn cửa sổ liền thẩn thờ ra.

Được một lúc cô nằm xoay mặt vào trong, nhìn kỹ bạn học cùng bàn của mình, da cậu ta trắng trông rất xanh xao.

Thư Âm chủ động bắt bắt chuyện: ‘‘Sao cậu không cắt tóc?’’

Vẫn không ai đáp, cô lại quay mặt về cửa sổ, chợt nghe tiếng ở phía sau cô.

‘‘Cậu nói gì?’’, Thư Âm không nghe rõ, hỏi lại lần nữa.

Giang Trầm liếʍ nhẹ môi, nói lại: ‘‘Không thích.’’

‘‘Ồ.’’

Thư Âm không hề ngạc nhiên gì cả, nhưng mà người này nói chuyện khá chậm, giọng nói phát ra cực thấp, cảm thấy cậu ta lúc nói rất khó khăn.

‘‘Nhã Kỳ, tớ thấy cậu ta sao sao ấy?’’, Hà Mê Mê nhìn về phía Thư Âm nói.

‘‘Sao cậu nói cậu ấy như vậy?’’, Nhã Kỳ trách nhẹ.

Hà Mê Mê: ‘‘Nhã Kỳ sao cậu lại hiền đến như vậy chứ? Cô ta mới vào thôi đã cướp chức hoa khôi lớp của cậu rồi.’’

Nhã Kỳ cười nhẹ nhìn về phía bên kia, sau đó nói: ‘‘Đúng là cậu ấy xinh hơn tớ nhiều.’’

‘‘Đẹp thì đã sao? Nhưng trong mắt tớ chỉ có cậu là đẹp nhất.’’, Hà Mê Mê khẽ nịnh hót.

Hà Mê Mê nói thêm: ‘‘Còn cái tên Giang Trầm kia thật buồn cười, đã thời đại nào rồi còn để tóc che hết mặt mũi.’’

Nhã Kỳ cười, liền nhìn xuống góc cuối bàn nụ cười chợt tắt.



Tan học Lệ Nga đứng trước cổng trường được một lúc, liền ngó thấy thằng con trai bà đi phía sau cô bé Thư Âm lúc sáng.

‘‘Chào cháu.’’

Thư Âm đáp lại bà, sau đó đứng qua một bên đường.

Lệ Nga thấy thế: ‘‘Thư Âm nhà cháu ở đâu tiện thể dì đưa về?’’

Thư Âm nghe bà nói, vội từ chối: ‘‘Dạ không cần đâu nhà cháu cũng gần đây ạ.’’

Lệ Nga tạm biệt sau đó vào trong xe.

Lúc xe từ từ lướt qua Thư Âm, cô liền cảm nhận được ánh mắt của người trên xe kia, lúc cô nhìn lại thì chiếc xe đã vượt lên trước rồi.