Chương 18 : Bắt Cóc

Thư Âm hé mắt, theo phản xạ đưa tay để lên cổ đang truyền đến cơn đau, chợt cô tỉnh táo thấy mình bị trói ngồi trên một cái ghế, cô có thể ngửi được mùi ẩm mốc, còn nhìn thấy mạng nhện đầy khắp nơi, căn nhà này chắc đã bỏ hoang rất lâu.

Trong lúc này cô phải giữ bình tĩnh, nhìn xung quanh không có vật dụng gì để cởi trói được, Thư Âm dùng sức lực vào tay để gỡ dây đằng sau, do dây siết quá chặt không tìm thấy cái mối nằm ở đâu.

Nghe được tiếng ai đó, Thư Âm nhanh chóng nhắm mắt lại.

Tần Tiểu Nguyệt mở cửa đi vào: ‘‘Tạt nước cho nó tỉnh.’’

Người đàn ông nghe theo, lấy nước tạt thẳng vào mặt Thư Âm.

Nước ập vào hơi mạnh, cô liền mở mắt ho sặc sụa.

‘‘Em gái của chị sao rồi.’’

Thư Âm nhổ nước bọt vào tay cô ta.

Tần Tiểu Nguyệt giận dữ, liền tát vào mặt Thư Âm thật mạnh.

‘‘Con khốn!’’

Bên má Thư Âm ngay lập tức cảm nhận được cơn ê ẩm, sau đó cô ngẩng mặt cười khẩy: ‘‘Vẫn độc ác như xưa.’’

‘‘Tao vẫn là tao thôi, có giỏi thì đánh lại tao đi.’’, Tần Tiểu Nguyệt thách thức.

‘‘Não chị bị úng à? Trói tay tôi như vậy sao tôi đánh chị được.’’

Tần Tiểu Nguyệt nghiến răng, tát vào mặt Thư Âm thêm một cái: ‘‘Ai cho mày dám nói tao như vậy!’’

Thư Âm bị tát không thấm thía gì đến, cô thắc mắc hỏi: ‘‘Tại sao chị bắt tôi đến đây?’’

Nói đến, Tần Tiểu Nguyệt cười lớn: ‘‘Đương nhiên tao muốn làm bà Giang rồi!’’

Nhìn cô ta cười như người điên, Thư Âm khẽ nói: ‘‘Não đúng bị úng nước.’’

Tần Tiểu Nguyệt ngừng cười, liền giật tóc Thư Âm ra sau, trợn mắt dữ tợn: ‘‘Sắp chết đến nơi còn dám miệng lưỡi với tao.’’

Môi Thư Âm vẫn nặn ra nụ cười: ‘‘Đương nhiên phải nói rồi, chết thì sao nói được, có đúng không?’’

Tần Tiểu Nguyệt bị chọc tức đến điên lên, lần này cô ta ra tay đánh cô rất mạnh bạo.

‘‘Sao, có giỏi thi mày nói tiếp đi!’’, Tần Tiêu Nguyệt chỉ đánh duy nhất gương mặt Thư Âm.

‘‘Tại sao? Tại sao mọi thứ mày luôn hơn tao! Nhan sắc, học tập. được nhiều người thích, giờ còn câu được con cá lớn của tập đoàn Giang Mai!’’

Tần Tiểu Nguyệt như phát đơn, tay vẫn đáng không có ý muốn dừng lại: ‘‘Có phải cậu ta thích gương mặt xinh đẹp này của mày không? Vậy tao phải đánh cho nó tàn tạ đi… Haha!’’

Đánh đến khi thỏa mãn mới ngừng lại.

Thư Âm đau đớn, máu ở khóe môi đang chảy xuống cằm, gò má hai bên đều bị đánh sưng phù lên.

Sao trong lúc này thì cô cảm thấy rất nhớ anh, không biết anh không gặp cô sẽ như thế nào.

‘‘Nhìn đi, nó đang khóc sao?’’, Tần Tiểu Nguyệt hỏi người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.

Tần Tiểu Nguyệt cười khinh thường: ‘‘Mới chỉ có như vậy mà đã khóc, không phải mày luôn tỏ ra mạnh mẽ mà? Hứ cũng là đồ ra vẻ.’’

Thư Âm tỉnh táo lại, cất tiếng nói: ‘‘Cô có gϊếŧ chết tôi đi nữa thì cô cũng khong có được người đàn ông của tôi.’’

‘‘Người đàn ông của mày? Cũng có thể cậu ta ấn tượng với gương mặt này của mày thôi, nếu mày chết đi không lẽ cậu ta không biết đi kiếm người phụ nữ khác sao?’’

Đột nhiên cô bị câu nói của Tậ Tiểu Nguyệt làm chi phối, đúng vậy cô chết rồi anh không thể nào cứ sống như vậy một mình được. Anh cũng sẽ kiếm người khác kết hôn rồi sinh con với nhau.

Tần Tiểu Nguyệt thấy Thư Âm không nói gì, vui vẻ xoay người đi: ‘‘Mày chết rồi, thì người đàn ông của mày sẽ thuộc về tao thôi.’’

‘‘Canh chừng nó cho kỹ!’’



Giang Trầm xem xong đoạn camera giám sát, tay siết chặt thành nắm đấm, đứng lên: ‘‘Tôi phải đi tìm cô ấy.’’

‘‘Cậu đừng manh động.’’, Hà Vĩnh Sang kéo người lại.

‘‘Chú mày định đi đâu tìm người?’’

Câu nói này làm cho Giang Trầm quay đầu lại.

Hà Vĩnh Sang thở dài nói: ‘‘Bên tôi đang cố gắng tra định vị, cho nên làm ơn ngồi một chỗ giùm anh.’’

Biết cô bị bắt cóc lòng anh như lửa đốt, đã qua một đêm không biết cô ra sao, bọn họ có đánh đập gì cô không, không biết cô có sợ hãi không, tưởng tượng những thời khắc đó lòng anh nhói lên.

‘‘Tôi cho anh trong vòng nửa tiếng phải tra bằng được nơi bọn chúng, nếu không tôi sẽ cho người đập nát nơi làm việc này.’’, Ging Trầm nói xong liền rời đi.

Hà Vĩnh Sang chỉ biết đưa mắt nhìn, hình như nó vừa mới hâm dọa cảnh sát?



Lệ Nga đập bàn: ‘‘Tần Tiểu Nguyệt này gan cũng lớn thật!’’

‘‘Bà chủ có cần cho thêm người giúp cảnh sát điều tra không?’’, Trợ lý Trình lên tiếng.

‘‘Làm đi, bằng mọi cách phải đưa Thư Âm an toàn trở về.’’

Lệ Nga bỏ việc ở công ty, liền trở về nhà xem tình hình của Giang Trầm như thế nào.

Đúng như và đoán, Lệ Nga bước vào nhà mọi đồ đạc đều nằm đầy ra sàn.

‘‘Đã qua nửa tiếng mà vẫn chưa có manh mối, nguyên một đám cảnh sát không có một ai rea ra được gì? Một đám vô dụng!’’

Giang Trầm không thương tiếc thẳng tay ném điện thoại vào tường, Lệ Nga chứng kiến được cảnh tượng này cũng không biết nên nói gì mới đúng.

‘‘Con bình tĩnh lại đi, mẹ đã cử thêm người tìm kiếm, Thư Âm thấy bô dạnh cô như vậy sẽ cực kỳ ghét bỏ.’’

Anh đưa mắt nhìn một lượt căn phòng, mọi thứ bừa bộn, tất cả đồ đạc anh đã đập nát ra.

Lệ Nga nói tiếp: ‘‘Con mau tắm rửa sạch sẽ truớc đi, sau đó cùng mẹ đến đồn cảnh sát.’’



Nhìn đám đội ngũ mặc đồ đen, Hà Vĩnh Sang nuốt nước bọt: ‘‘Có phải người họ Giang kêu mấy người đến đây không?’’

‘‘Không phải họ Giang mà là họ Lệ.’’

Như vậy cũng có khác gì đâu: ‘‘Đây là đồn cảnh sát mấy người không thể tùy tiện nghe lời người khác mà đến đây đập phá.’’

‘‘Cảnh sát Hà hiểu lầm gì không? Chủ tịch Lệ gọi bọn tôi đến đây đẻ giúp điều tra gì đó.’’

‘‘A.’’, Hà Vĩnh Sang liền hiểu ra cười tươi: ‘‘Vậy xin mời mọi người vào trong đây với tôi.’’



‘‘Cô gái, nhân lúc cô ta không có đây cô mau chóng ăn đi.’’

Thư Âm nhìn thức ăn được đưa đến miệng liền né tránh, nói: ‘‘Sao tôi biết trong thức ăn ông có bỏ thuốc độc không?’’

‘‘Yên tâm không có độc đâu, cô mau ăn no bụng đi, tôi cũng không biết cô ta sẽ gϊếŧ cô chết lúc nào, bởi vậy trước lúc chết cô hãy ăn đi.’’

Thư Âm nâng mắt nhìn người đàn ông cao to này, cất giọng: ‘‘Thay gì cho tôi ăn, sao lại không thả tôi đi?’’

Người đàn ông bất đắc dĩ nói: ‘‘Cô đừng làm khó tôi, tôi đã lên chung thuyện với cô ta thì không thể nào ngu ngốc mà nhảy xuống biển chết được.’’

Cô cười nhạt nhẽo: ‘‘Nếu đã như vậy, thì cứ mặc kệ bỏ đói tôi chết đi.’’

‘‘Tôi cũng vì chi phí sinh hoạt trong gia đình mà mới sa vào con đường nay, từ một người không dám ra tay đâng người khác, giờ thì trên tay đầy máu tươi.’’

Thư Âm khẽ hỏi: ‘‘Máu tiếp theo chính là tôi rồi?’’

Ông ta cười: ‘‘Chắc là như vậy.’’

‘‘Có đều không nỡ ra tay.’’

Nghe ông ta nói, Thư Âm liền nhìn qua: ‘‘Tại sao?’’

Ông ta cúi thấp đầu, một lúc lâu mới lên tiếng: ‘‘Giọng nói của cô khá giống với con gái đã mất của tôi.’’

Thư Âm nhắm mắt lại, biết ngay, có người bắt cóc nào mà lại tốt bụng cho mình ăn no trước lúc chết.

‘‘Nhìn kỹ tôi mới thấy ông rất quen mắt.’’

Ông liền trả lời câu nói của Thư Âm: ‘‘Chắc đã thấy tôi trên thời sự.’’

Phải rồi hình như ông ta đang bị cảnh sát truy nã, nhưng Tần Tiểu Nguyệt sai biết được người này?

‘‘Ông quen biết với Tần Tiểu Nguyệt?’’

‘‘Lúc trước thì quen biết với cha của cô ta, giờ thì mới quen biết cô ta gần đây thôi, mà phải công nhận hai cha con này đều ác như nhau.’’

Thư Âm bị câu nói này của ông ta chọc cho tức cười.

‘‘Ông nói người khác ác, mà không nhìn lại mình?’’

Ông ta gật đầu, tự minh thừa nhận: ‘‘Cái đó không cần nói đến, nhưng tôi lúc trước cũng làm một cảnh sát gương mẫu, nếu không phải vì tiền tài che mờ mắt thì giờ đã không đứng ở đây rồi.’’

‘‘Sao mà tôi lại cảm thấy câu chuyện của ông rất quen tai.’’

‘‘Haha… Cô là người của nhà họ Giang thì phải biết rõ chứ, tôi chính là người đã che giấu tội danh gây tai nạn chết người của ông Tần Hải Minh, sao đã nhớ ra chưa?’’

Thư Âm chợt nhớ, vậy người này đã nhận ăn hối lộ của ông ta sau đó sửa lại vụ việc tai nạn là sự cố, hôm nay cô thật diễm phúc biết được chuyện này.

Nghe tiếng xe, ông đứng lên: ‘‘Cô ta đến rồi, câu chuyên nói đến đây kết thúc.’’

Tần Tiểu Nguyệt từ bên ngoài thảnh thơi đi vào, trên môi mở nụ cười vui vẻ.

‘‘Ây da mới có mấy tiếng không gặp em gái, thật nhớ muốn chết.’’

‘‘Em gái cái rắm.’’

Tần Tiểu Nguyệt nâng cằm cô lên: ‘‘Sắp được đoàn tụ với ba rồi, có thấy vui không?’’

Chưa bao giờ Thư Âm thấy bộ mặt đáng ghét nào như cô ta.

‘‘Đừng có mong chờ ai sẽ đến cứu mày, không ai biết mày ở đây đâu, sau khi gϊếŧ chết mày rồi tao sẽ nói với Giang Trầm là mày đã bỏ trốn theo người đàn ông khác, lúc đó nghe tin rồi sẽ như thế nào nhỉ?’’

Thư Âm mặt hơi đưa lên phía trước, sau đó nhổ một bãi nước bọt vào mặt cô ta.

‘‘A… Con khốn!’’, Tần Tiểu Nguyệt đẩy mạnh tay làm cả người và ghế ngã mạnh xuống đất.

Thư Âm nhăn mặt, bụi bặm dưới nền sàn quá nhiều, trực tiếng bay vào trong mũi và miệng khiến cô ho không ngừng.

Tần Tiểu Nguyệt bước tới, nắm lấy tóc Thư Âm rồi vỗ mạnh đầu cô xuống sàn nhà: ‘‘Hôm nay chỉ sẽ thể hiện tình thương mến thương với mày.’’

Những cái vỗ xuống khiến cô đau đớn, Thư Âm không rên lên một tiếng, cô cũng là con người bằng da bằng thịt, nên cũng cảm nhận được mọi thứ, ở trước mặt cô ta dù có bị đánh đau đến mấy, thì cô tuyệt đối sẽ không hé môi một tiếng.

‘‘Mày đúng là lì lợm!’’, Tần Tiểu Nguyệt đứng lên phủi bụi trên tay.

Đầu Thư Âm choáng váng, từng cơn đau nhức dần ập đến, giọt nước mắt âm thầm lẳng lặng rơi xuống trên sàn nhà đầy bụi, không phải cô không vì đau, những hình ảnh vui vẻ hiện ra trong đầu mình, cô muốn trở về được anh yêu thương, sau đó nhận được cái ôm ấm áp của anh, còn được nghe giọng dịu dàng bên tai an ủi cô.

Giang Trầm em nhớ anh