Chương 16 : Có Phải Anh Ghét Bỏ Em Không

Thư Âm nhìn vào gương, thấy quần áo đã ổn, tóc không biết nên xõa hay buộc đây, cô đứng ngẫm nghĩ trong đầu liền ra được một ý hay…

Giang Trầm đứng khoanh tay, đầu khẽ gục xuống, liền thấy có cái bóng dưới mặt đường, anh nhếch môi ngẩng đầu nhìn người trước mặt đến không chớp mắt.

Thấy anh nhìn mình như vậy, Thư Âm cúi đầu, chân đá nhẹ mặt đường.

‘‘Không đẹp sao?’’, Hôm nay cô cố tình tạo kiểu dễ thương khác với mọi ngày.

Giang Trầm bước lên một bước, tay nâng cằm cô lên, nhìn tóc được kết hai bính gọn gàng trông rất đáng yêu, mắt dừng trên đôi môi đỏ căng bóng, anh cất tiếng.

‘‘Tô son sao?’’

‘‘Nếu anh không thích để em vào tẩy đi.’’

‘‘Anh nói không thích lúc nào?’’

Thư Âm nghe cong môi cười: ‘‘Vậy anh thấy nó đẹp sao?’’

Giang Trầm buông ra, nắm lấy bàn tay cô đi về phía trước.

‘‘Rất đẹp, rất đáng yêu, làm anh rất muốn hành hạ em.’’

‘’…’’, Cái này rốt cuộc có gọi là được khen không?



‘‘Nhã kỳ chúng ta kiếm quán nào ngồi đi, tớ đi không nỗi rồi.’’

Thấy Hà Mê Mê than thở như vậy, dạo quanh kiếm một quán ăn vặt.

Hai người ngồi xuống, Hà Mê Mê chán nản đưa mắt nhìn ra những sạp đồ ăn, nhìn người đang qua lại tấp nập, đột nhiên cô thấy hai bóng dáng nào đó rất quen mắt.

‘‘Nhã, Nhã kỳ cậu nhìn xem người kia có phải Giang Trầm không?’’

Nhã Kỳ nhanh chóng nhìn theo hướng tay của Hà Mê Mê đang chỉ, liền thấy một người thiếu niên kế bên cậu ta còn có một cô gái, không biết cô gái kia đã nói gì làm cậu thiếu niên kia cong môi cười đưa mắt dịu dàng nhìn cô gái đó.

‘‘Đúng rồi, người đó là Giang Trầm với Thư Âm.’’, Nói rồi hà Mê Mê nhìn cô bạn mình.

Thấy Nhã Kỳ phản ứng mạnh, Hà Mê Mê nhìn ra liền bị dọa, hai người họ đang trao cho nhau nụ hôn, người đó là Giang Trầm lạnh lùng mà moi người biết đây sao? Thật hôm nay chứng kiên khiến cô thật bất ngờ.

Coi như Nhã Kỳ không có hy vọng.

Thư Âm thật muốn mắng cho người này một trận.

‘‘Anh làm trôi mất son em rồi.’’

‘‘Để anh xem.’’, Giang Trầm nhìn ngang nhìn dọc.

‘‘Không trôi, rất đẹp.’’

Thư Âm không tin, nói: ‘‘Không cho anh hôn em nữa.’’

Giang Trầm định lên tiếng, thì có một giọng nói khác chen ngang.

‘‘Thật trùng hợp gặp hai cậu ở đây.’’

Thư Âm thấy vậy đáp lại: ‘‘Trùng hợp thật.’’

Nhã Kỳ cười, nói tiếp: ‘‘Hai cậu lén lút đi chơi với nhau không rủ bọn tớ cùng đi gì hết.’’

Giang Trầm khoát lấy vai Thư Âm: ‘‘Tôi với bạn gái hẹn hò, rủ các cô làm gì?’’

Nhã Kỳ cười gượng: ‘‘Vậy chúc hai cậu trăm năm hạnh phúc.’’

Thư Âm sao không hiểu ý của cô ta là gì, cô cười đáp.

‘‘Tớ cảm ơn lòng tốt của cậu.’’

Nhã Kỳ thân thiện nói: ‘‘Hay bọn mình kiếm quán nào ăn uống đi, coi như là tiệc chia tay nhau cũng được.’’

Giang Trầm định lên tiếng từ chối, Thư Âm nhéo nhẹ eo anh.

‘‘Được thôi.’’

‘‘Cậu dẫn đường đi.’’

Giang Trầm nhíu mày: ‘‘Em đồng ý với cô ta làm gì, anh không thích.’’

Nhìn hai người bọn họ đi phía trước, Thư Âm nói khẽ: ‘‘Anh không thích, nhưng cô ta lại thích anh.’’

‘‘Em biết như vậy còn đồng ý với cô ta?’’

Thư Âm cong môi cười tươi vuốt tay anh: ‘‘Đừng nóng, chỉ muốn coi cô ta có ý đồ gì.’’

‘‘Hết cách với em.’’, Giang Trầm búng nhẹ vào trán cô.

Hà Mê Mê cảm thấy không được: ‘‘Nhã Kỳ hay thôi đi.’’

‘‘Thôi cái gì, tớ chỉ rủ đi ăn cùng thôi có ác ý gì đâu.’’

Bốn người liền chọn một quán lẩu, quán khá là ít người, nhưng ở đây chỉ có quán lẩu này khẩu vị là được nhất hơn mấy quán lẩu gần đây.

‘‘Các cậu hay là kêu bia nha.’’, Nhã Kỳ lên tiếng hỏi.

‘‘Được.’’

Giang Trầm đưa mắt nhìn Thư Âm, cô cười cười nháy mắt với anh.

‘‘Sao anh không ăn, gắp cho em mãi thế.’’

Giang Trầm gắp thức ăn vào chén cô: ‘‘Anh không đói.’’

Nhã Kỳ nhìn hành động của hai người càng sinh ra tức.

‘‘Nào chúng ta mau cạn ly thôi.’’

Chỉ có mình Giang Trầm là không uống, mắt luôn quan sát Thư Âm…

Được một lúc, Thư Âm đứng lên, khẽ nói: ‘‘Em đi vào nhà vệ sinh một lát.’’

Nhã Kỳ đưa mắt ra hiệu cho Hà Mê Mê.

Thư Âm vừa vào nhà vệ sinh, tay vịn lên bồn nước hơi ngà ngà say.

‘‘Hai người rất đẹp đôi, Giang Trầm câu ấy rất quan tâm đến cậu, mong là tình cảm của hai cậu có kết đẹp trong tương lai.’’

Thư Âm nhìn sang, vặn lại vòi nước: ‘‘Cảm ơn cậu.’’, Cô lau sạch tay mình, sau đó bước đến.

Hà Mê Mê nhìn bàn tay đang đưa ra cảm thấy khó hiểu, nhưng cô cũng đưa tay ra bắt lấy.

‘‘Đây là lời cảm ơn thật lòng, tôi có thiện cảm với cậu hơn là cô bạn luôn tươi cười nhưng trong bụng đầy toan tính kia.’’

Thư Âm cười nhếch mày: ‘‘Có duyên gặp lại.’’, Cô thu tay lại cất bước rời đi.

Hà Mê Mê cười nhẹ, đương nhiên cô hiểu lời nói vừa rồi, cô cũng biết mình với Nhã Kỳ sớm muộn gì cũng sẽ rạch mặt nhau thôi.

Cô uống một hơi cạn, giọng sai xỉn: ‘‘Giang Trầm tại sao cậu lại không thích tớ, tớ đâu thua kém gì cô ta.’’

Giang Trầm vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, đáp: ‘‘Tôi rất ghét người làm bộ làm tịch.’’

‘‘Cô ta giả vờ tiếp cận cậu thôi.’’

Giang Trầm mắt vẫn nhìn vào game, không buồn nói.

‘‘Vậy sao ban đầu cô không tiếp cận tôi?’’

‘‘Tớ…’’

‘‘Vì tôi bẩn, lại có bệnh, ai cũng xa lánh, chỉ có Thư Âm cô ấy không hề có thái độ chê bai tôi.’’

Thư Âm đi ra, Giang Trầm thoát game, để điện thoại vào trong túi, rồi đứng lên.

‘‘Về thôi.’’

Trước lúc đi Giang Trầm không quên nói: ‘‘Đừng có tư tưởng mà chen vào, dù không có Thư Âm tôi sẽ không thích cô.’’

Nói xong, Giang Trầm nắm lấy tay Thư Âm một mạch đi ra ngoài.

‘‘Hức…’’, Thư Âm đưa tay che miệng lại.

‘‘Sao vậy?’’

‘‘Em… Hức… Không sao.’’, Thư Âm vuốt vuốt ngực, đang đi một hồi, thì đột ngột cô dừng lại đi vào lề đường ngồi xuống.

Giang Trầm bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhìn cái đầu gật gù kia, anh lên tiếng.

‘‘Âm Âm em say rồi sao?’’

Thư Âm liền ngẩng đầu: ‘‘Em không say! Người say là anh thì có.’’

Nhìn gương mặt đỏ ửng như vậy, còn nói không say.

Giang Trầm đưa tay nhéo má cô: ‘‘Không uống được còn cố uống.’’

‘‘Cậu ta uống được thì em cũng uống được.’’

Thư Âm nheo nheo đôi mắt của mình, đưa mặt sát đến.

‘‘Vừa rồi cậu ta nói gì với anh?’’

Anh có thể ngửi được mùi bia thoang thoảng trên người cô.

‘‘Tại sao không thích cô ta, cô ta có thua kém gì em đâu.’’

Thư Âm nghe liền khịt mũi, Giang Trầm liền bị hàng động này của cô chọc cười.

‘‘Ghen sao?’’

Thư Âm liếc anh, lúc về cũng nghe anh nói câu kia, cô cũng không rõ đáp án nên không hỏi nữa.

‘‘Có quỷ mới ghen.’’, Cô lẩm bẩm nói.

Cô không biết hiện giờ mình đáng yêu đến mức nào, Giang Trầm thật muốn cắn nát cái môi đang chu ra kia… Nhưng nhủ với lòng là phải kiềm chế.

‘‘Lên anh cõng em về.’’

Thư Âm nhìn một lúc mới trèo lên, tay tự động ôm chặt lấy cổ anh.

Giang Trầm hơi khó thở, vỗ nhẹ tay cô: ‘‘Thư Âm thả lỏng tay ra, em muốn siết chết chồng tương lai mình sao.’’

‘‘Gọi Âm Âm.’’

‘‘Được, Âm Âm ngoan.’’

Vừa nói hết câu, lực tay liền thả lỏng ra, Giang Trầm đi được một đoạn đường, thì cô động đậy, cọ mặt vào cổ anh nói gì đó.

‘‘Ba ba.’’

Bước chân Giang Trầm liền dừng lại, anh khẽ xoay mặt về sau: ‘‘Em nhìn kỹ anh là ai?’’

Thư Âm đưa tay bóp lấy gương mặt anh nhào qua nhào lại, rồi buông tay, giọng buồn bã: ‘‘Không phải ba ba.’’

‘’…’’, Khóe môi anh khẽ giật, Giang Trầm không nói gì tiếp tục cõng cô đi về phía trước.

Vào đến phòng, đưa tay mở đèn, sau đó đi đến đặt cô xuống giường, xoay người lại anh hơi giật mình.

‘‘Không phải em ngủ rồi sao?’’

Thư Âm mở đôi mắt to tròn nhìn, không trả lời anh liền đứng lên đi vào phòng tắm.

Giang Trầm cũng không chấp người say, anh lấc đầu rồi đi xuống lầu.

Từ dưới bếp, anh cầm một cốc nước ấm: ‘‘Em…’’

Giang Trầm trơ mắt nhìn người đang nằm sấp úp mặt xuống giường, điểm chú ý đến, cô chỉ quấn một cái khăn tắm, đôi chân dài cùng với bờ vai trắng sáng phơi bày ra trước mắt anh. Đây không phải lần đầu anh thấy, lần ở bệnh viện anh là người thay quần ao cho cô, nhưng anh biết điểm giới hạn của mình, chỉ cởϊ áσ và quần ngoài của cô, không hề động chạm đến quần áo nhỏ kia.

Anh đi đến gần để ly nước lên bàn, ngồi xuống mép giường gọi cô.

‘‘Âm Âm, mau mặc quần áo rồi hãy ngủ tiếp.’’

Thư Âm phản ứng, ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh căn phòng.

Miệng lẩm bẩm: ‘‘Rõ ràng có người vừa gọi mà… Không lẽ có ma.’’

Giang Trầm đưa tay đỡ trán: ""Là anh gọi em, không phải ma."

Thư Âm bò đến gần, mở to mắt nhìn, ngón tay vuốt nhẹ sống mũi cao cho đến môi, nhỏ giọng nói: ‘‘Thật đẹp trai nha.’’

Giang Trầm bắt lấy tay cô: ‘‘Đừng quậy nữa, ngoan mặc quần áo vào.’’

Chuông điện thoại reo lên.

Anh để di động lên tai, liền đáp: ‘‘Hôm nay con ngủ bên ngoài.’’

Nói xong anh liền cúp máy, còn tắt nguồn điện thoại.

‘‘Không mặc, nóng.’’

‘‘Để như vậy ngủ sẽ bị cảm lạnh.’’

Thư Âm lắc đầu không chịu, cô túm lấy bàn tay anh đặt một bên ngực mình: ‘‘Anh thử xem nó có mềm như môi không?’’

Cơ thể Giang Trầm cứng đờ, yết hầu lăn lên lăn xuống không ngừng.

‘‘Không cảm nhận được, vậy để em cởi khăn ra.’’

‘‘Đừng.’’, Giang Trầm giữ chặt tay cô.

Thư Âm tự động dang hai chân ngồi lên đùi anh, tay câu cổ, đưa mắt nhìn: ‘‘Có phải anh ghét bỏ em không?’’

Giang Trầm không ngờ khi cô say gan lớn đến vậy.

‘‘Anh không ghét bỏ em, ngoan nào nằm xuống ngủ đi.’’

‘‘Không ngủ!’’, Thư Âm liền chôn mặt vào cổ anh, ý xấu còn cắn lấy.

Cảm thấy có gì đó cộm cộm, cô từ từ nhìn xuống, rồi ngước mắt ngây thơ hỏi: ‘‘Ủa cái gì vậy?’’

Giang Trầm thở ra một hơi, không đáp trực tiếp đè cô xuống giường, môi liền quấn lấy môi cô…Thật lâu.

Hành hạ môi cô đã đủ, môi anh di chuyển xuống cổ cô rồi đến xương quai xanh, mỗi chỗ anh đi qua liền để lại dấu đỏ trên làn da… Giang Trầm dừng lại, ngẩng đầu thấy cô đã ngủ lúc nào, anh chỉnh lại nhịp thở của mình.

Nhẹ nằm sang bên cạnh, kéo chăn đắp cho hai người, tay vòng qua em ôm sát cô vào lòng, Giang Trầm đưa mắt nhìn thấy cô đã ngủ yên ổn.

‘‘Suýt một chút nữa anh kiềm không được rồi.’’, Lúc nãy anh không kiềm được giờ đã ăn sạch cô rồi.

Giang Trầm ngắm nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, một lúc sau hôn nhẹ lên trán cô, sau đó cũng nhắm mắt lại.