Chương 15 : Kết Thúc

Giang Mai, là một tập đoàn trang sức đứng top 4 Châu Á, sản phẩm ra mắt thị trường liền có đại gia và tiểu thư tranh nhau săn đón, nói đến cái tên Giang Mai nằm ngay thành phố A là ai ai cũng biết.

Tần Tiểu Nguyệt to mắt nhìn công ty rộng lớn, đây là lần đầu cô đặt chân đến nơi này, thường thì cô thỉnh thoảng thấy báo chí thường đưa tin, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy khiến cho người khác thật nể phục.

‘‘Các cô có hay tin gì không?’’

Nhân viên tò mò liền hỏi: ‘‘Chuyện gì?’’

‘‘Nghe nói con trai chủ tịch Lệ, hôm nay đến đây đó!’’

Mọi người nghe không dám tin: ‘‘Có thật không?’’

‘‘Thật, công ty đang đồn ầm lên kia kìa.’’

Nghe đâu chủ tịch Lệ có một cậu con trai, nhưng từ nhỏ đã định cứ bên nước ngoài, thông tin về cậu con trai đó rất kín tiếng. Trước giờ không biết mặt mũi trông ra sao, nhưng hôm nay nghe tin con trai chủ tịch Lệ đến, đang khiến cho cả công ty xôn xao cả lên.

‘‘Mọi người ở đây có ai thấy mặt chưa?’’

‘‘Không thấy được, trợ lý Trình hộ tống đưa đi bằng cửa sau.’’

Cả nhân viên nghe xong, gương mặt đầy thất vọng liền tản ra trở lại nơi làm việc của mình.

Tần Tiểu Nguyệt đứng gần nên cũng nghe được, cô đi đến.

Nhân viên lễ tân lịch sự tiếp đón: ‘‘Xin hỏi tiểu thư đến gặp ai?’’

‘‘Tôi muốn gặp chủ tịch Lệ.’’

‘‘Tiểu thư có hẹn trước không?’’

‘‘Không có, nhưng cứ nói tôi là con gái của Tần Hải Minh.’’

‘‘Xin tiểu thư chờ giây lát.’’

Nhân viên tiếp tân liên hệ xong, mỉm cười: ‘‘Mời tiểu thư đi thẳng đến thang máy, nhấn số 3, lên đó sẽ có người chỉ dẫn thêm cho tiểu thư.’’

‘‘Cô ta là ai mà không có một chút lịch sự nào.’’

Cô nhân viên tiếp tân lên tiếng: ‘‘Không liên quan đến chúng ta, mình chỉ tuân thủ theo quy tắc của công ty làm tròn nhiệm vụ của mình là được.’’

Hai người họ nghe xong, thấy cũng có lý gật đầu cho qua.



‘‘Con vào bên trong đi.’’

Được một lúc cánh cửa mở ra, Lệ Nga đã ngồi đợi sẵn.

‘‘Mời cô ngồi.’’

Tần Tiểu Nguyệt nhìn người phụ nữ xinh đẹp này chắc là bà, cô liền ngồi xuống.

‘‘Mạo muội, cô Tần đến đây tìm tôi có chuyện gì?’’

Tần Tiểu Nguyệt liền tỏ ra bộ mặt đáng thương: ‘‘Chủ tịch Lệ coi như tôi cầu xin bà giúp ba tôi lần này, bà muốn tôi làm gì để trả ơn cho bà cũng được.’’

Lệ Nga cười lịch sự: ‘‘Tại sao tôi phải giúp? Ông ta tự làm tự chịu, còn nữa tôi không quen biết hay thân thích gì đến gia đình họ Tần.’’

Cô vẫn cố chấp: ‘‘Tôi cầu xin Lệ tổng hãy giúp ba tôi lần này thôi.’’, Cô đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng làm việc, nói tiếp.

‘‘Nếu như chủ tịch Lệ đồng ý giúp tôi, tôi bằng lòng gả cho con trai của chủ tịch Lệ.’’

‘‘Vô lý!’’, Lệ Nga không còn giữ thái độ lịch sử nữa, bà tức giận.

‘‘Cô là gì? Tự động đến gặp tôi để ra điều kiện bắt tôi phải làm theo, cô có quyền hạn gì nhắc đến chuyện hôn nhân của con trai tôi!’’

Tần Tiểu Nguyệt bị bà hù một phen, lúc đầu thấy bà vui vẻ lịch sự cô nghĩ người này rất dễ tiếp cận, nhưng mọi thứ khó hơn cô nghĩ.

‘‘Chủ tịch Lệ tôi…’’

Lệ Nga không thích cô gái này, liền cắt ngang lời nói.

‘‘Cô mau rời khỏi nơi đây ngay lập tức! Đừng để tôi phải làm phiền đến bảo vệ, đến lúc đó người mất mặt chính là cô!’’

Tần Tiểu Nguyệt không còn cách nào, đứng lên nhanh rời đi.

‘‘Không hiểu sao mà có thể mở miệng nói như vậy.’’

Giang Trầm từ trong thư phòng bước ra, lên tiếng.

‘‘Không ai xứng với con ngoài Thư Âm.’’

Anh tự mình khẳng định điều đó.

Lệ Nga gật đầu tán thành: ‘‘Đúng, cách nói chuyện và thái độ hành sử không bằng một góc của con dâu mẹ.’’

Bà liền nhớ đến hỏi: ‘‘Thư Âm đang ở nhà sao?’’

Giang Trầm đáp: ‘‘Cô ấy đang ở nhà, có việc gì sao?’’

‘‘Tối nay mẹ về sớm nấu vài món gì đó, gọi con bé qua ăn cùng.’’

‘‘Vâng.’’, Nói rồi Giang Trầm cũng xin phép ra về.



‘‘Cuối cùng cũng đã xong.’’, Thư Âm tha lỏng ngả người tựa lưng vào chiếc ghế xích đu, đôi mắt nhắm nghiền lại, cảm nhận tiếng gió đang thổi qua, đôi môi cong nhẹ.

Thư Âm không hề hay biết có ánh mắt đang nhìn cô đến say đắm, Giang Trầm im lặng nhìn cô gái đang ngồi trên xích đu màu trắng, đôi chân thon thả đung đưa qua lại.

Đột nhiên thấy gì đó không đúng, Thư Âm mở mắt ra, người thiếu niên đứng trước mặt đã giúp cô che đi ánh nắng chói chang.

‘‘Anh về khi nào?’’

‘‘Vừa đến.’’

Giang Trầm đáp rồi, bước đến ngồi xuống chỗ còn trống bên cạnh cô, xong liền đưa cặp mắt đen nhìn chằm chằm lấy người kế bên.

‘‘Sao anh cứ nhìn em mãi thế?’’

Thư Âm mới dứt lời, thì có một bàn tay nhấc cô lên.

Giang Trầm để Thư Âm ngồi trên đùi mình, một tay ôm eo cô tay còn lại giúp cô vén lọn tóc ra sau.

‘‘Âm Âm, em có tin tưởng anh không?’’, Giang Trầm khẽ hỏi.

‘‘Sao vậy? Trước giờ em vẫn luôn tin tưởng anh mà.’’

Giang Trầm đưa tay ôm đầu cô dựa vào lòng mình, nhỏ giọng: ‘‘Dù có chuyện gì xảy ra em phải tin anh.’’

Sao hôm nay anh lại tâm trạng thế này? Thư Âm tay vỗ nhẹ ngực Giang Trầm: ‘‘Được em tin tưởng anh.’’

‘‘Anh sao vậy?’’, Thư Âm đưa mắt nhìn.

Giang Trầm không đáp, bày tay luồn sao gáy cô cuối xuống hôn đôi môi mềm mại kia.

Lần này Giang Trầm không hôn chuồn chuồn như lần trước, anh hé miệng mυ"ŧ bên ngoài, anh mυ"ŧ không bỏ quả chỗ nào… Được lát chiếc lưỡi mạnh bạo đi vào, cuốn lấy cái lưỡi e thẹn đang lùi lại, anh thành công liền quấn quýt đầu lưỡi cô, bàn tay đang đặt ở eo dần động đậy, nắn bóp da thịt mềm cách một lớp áo, xong nhẹ nhàng di chuyển một đường lên trên sau đó dừng lại một bên bầu ngực cô.

Thư Âm trợn mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhắm chặt kia, cô không thể nói được, lúc này cảm nhận được bàn tay anh đang bóp lấy.

‘‘Ưm…’’

Nghe tiếng từ trong khoang miệng, Giang Trầm mở mắt, bốn mắt liền chạm nhau, đôi mắt cô đang ra lệch cho anh mau dừng lại, Giang Trầm không để ý đến nhắm mắt giả làm ngơ.

Bày tay đang ở ngoài áo buông ra, nhanh chóng xâm nhập vào trong áo thun, Giang Trầm không chần chừ trực tiếp nhào nặn chúng, cái áσ ɭóŧ vướng víu chết được, nhưng anh không thể cởi nó ra, ngón tay thon dài đi lên vuốt ve khe ngực.

Thư Âm lấy lại tia lý trí của mình, tay đập vào ngực anh liên tiếp.

Giang Trầm luyến tiếc mυ"ŧ lấy môi vài cái nữa mới buông ra, bàn tay trong áo cũng thoát ra ngoài.

Cô thở gấp, đưa mắt liếc anh, giọng oán trách: ‘‘Anh, anh sao không nhẹ nhàng gì hết!’’

Giang Trầm cười nói: ‘‘Vậy lại lần nữa anh sẽ nhẹ nhàng.’’

Thư Âm vội lấy tay che miệng lại, tay kia liền phòng thủ: ‘‘Không muốn.’’

Giang Trầm vui vẻ: ‘‘Anh chỉ muốn xem nó có mềm như môi em không, nhưng chỉ cảm nhận bên ngoài lớp áo.’’

‘‘Anh…’’, Thư Âm cứng họng không nói được lời nào.

‘‘Không chọc em nữa, mẹ anh gọi em tối qua dùng bữa.’’

‘‘Dì Nga?’’, Thư Âm khó hiểu.

Giang Trầm gõ nhẹ lên trán cô: ‘‘Mẹ anh biết chuyện hai chúng ta rồi, nên đặc biệt nấu đồ đón tiếp con dâu.’’

Thư Âm đưa mắt ngỡ ngàng nhìn Giang Trầm: ‘‘Dì Nga có nói gì không?’’

‘‘Mau mau rước em về nhà, để không thằng khác cướp mất.’’

Thư Âm liền đấm mạnh vào ngực anh một cái: ‘‘Em hỏi nghiêm túc.’’

Giang Trầm nắm lấy tay cô: ‘‘Anh cũng nghiêm túc.’’

Đúng luc nay di động reo lên, Giang Trầm nhíu mày, không biết ai lại phát đám giờ này.

‘‘Alo.’’

Thư Âm nhìn anh nghe điện thoại, mắt anh nhìn cô sắc mặt thay đổi.

‘‘Có chuyện gì sao?’’

Giang Trầm vuốt tóc cô: ‘‘Em vào thay quần áo đi, anh dẫn em đến nơi này.’’

Thư Âm không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe lời đi vào trong.



‘‘Sao anh lại dắt em đến tòa án làm gì?’’

‘‘Lát nữa em sẽ rõ.’’, Giang Trầm nắm lấy tay cô mười ngón đen xen vào nhau.

Thư Âm đưa mắt nhìn, bên trong tại sao lại người cô quen biết.

Cẩm Lan, Tần Hải Minh còn có con gái ông ta Tần Tiểu Nguyệt, Dì Nga cũng có mặt. Rốt cuộc chuyên gì đang xảy ra?

Tần Tiểu Nguyệt vẫn còn chưa hồi hoàn lại, tại sao gặp bà ta ở đây, ngước mắt thấy Thư Âm kê bên còn có thêm một người, cô ta kiếm đâu một người đẹp trai thế này?

Thư Âm từ từ mới hiểu, cái chết của ba Giang Trầm do mẹ cô và ông ta làm ra không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Xém một chút còn cho người hại anh.

Tòa tuyên án ông Tần Hải Minh tù chung thân, còn Cẩm Lan là đồng phạm cùng ông ta cấu kết che đậy tội danh của nhau, mức án 10 năm tù.

Tần Tiểu Nguyệt không ngờ người đó chính là con trai của bà ta, con mắt ganh ghét liền dỗi dậy: ‘‘Mẹ mày tao còn cướp được thì người đàn ông của mày tao cũng sẽ cướp, mọi thứ của mày rồi cũng thuộc về tay tao.’’



Lệ Nga chuẩn bị lên xe, nói: ‘‘Hôm nay con đã mệt về nghỉ ngơi cho khỏe, dịp nào dì sẽ nấu đãi con một bữa.’’

‘‘Vâng.’’

Giang Trầm nhìn xe đã đi, anh nhìn sang người ben cạnh: ‘‘Em sao vậy?’’

Thư Âm cắn môi, cố để nước mắt không trào ra, nhưng nó lại không nghe lời, cô không khống chế được cảm xúc của mình, giọt nước mắt rơi xuống.

‘‘Em, thay mặt mẹ mình xin, xin lỗi anh.’’, Giọng nức nở nói không thành lời.

Giang Trầm ôm lấy gương mặt cô, giúp cô lau nước mắt.

‘‘Không phải lỗi của em, ngoan em khóc anh rất đau lòng.’’

Thư Âm lắc đầu: ‘‘Thật… Thật sự xin… Xin lỗi anh rất nhiều.’’

Giang Trầm liền ôm chằm cô vào lòng.

‘‘Âm Âm của anh trước giờ rất mạnh mẽ, sao hôm nay lại khóc nhè đến vậy.’’

Cô đánh lên vai Giang Trầm: ‘‘Anh… Hức… Sao không bao giờ nghiêm túc…’’

‘‘Được rồi, bà ta cũng đã đền tội, đừng khóc nữa có được không.’’, Giang Trầm thủ thỉ.

Thư Âm khóc một lúc, dần ngừng lại: ‘‘Buông em ra được rồi.’’

Giang Trầm thả lỏng tay ra, ôm lấy gương mặt còn mè nheo, nhịn không được hôn liên tiếp lên khóe môi cô.

‘‘A… Anh đừng, bẩn.’’

Giang Trầm vẫn hôn: ‘‘Nước mắt của em, không bẩn.’’, Hôn má cô vài cái rồi mới buông tha.

Hà Vĩnh Sang đứng cách đó không xa, nhìn hết một màn này: ‘‘Khá đấy.’’

Anh chán nản lắc đầu: ‘‘Cô gái nhỏ chỉ mới nở hoa thôi mà đã bị nó hái mất rồi.’’

Một người đã 33 thanh xuân như anh vẫn còn cô đơn một mình, nhìn thấy người mình ghét như vậy, vừa tức vừa ghét nhưng lương tâm lại mình thầm cho tên đó.