Chương 11 : Phiền Phức

Thư Âm từ phòng tắm ra, không thấy bà đâu chỉ thấy Giang Trầm đang ngồi nghiêm túc gọt trái cây.

‘‘Dì Nga đi đâu rồi?’’

Giang Trầm ngước mắt: ‘‘Mẹ anh có việc bận nên đã về.’’

‘‘Mau lại đây.’’

Nhìn anh đưa miếng lê vừa mới gọt sạch vỏ, cô hiểu ý cầm lấy nó cho vào miệng.

Bàn tay Giang Trầm nằm ở không trung, nghĩ là cô sẽ để cho anh đút sau đó liền vui vẻ cười với anh, khen rất ngon, nhưng mọi thứ chỉ là duy diễn mà thôi, tự giác thu tay về.

‘‘Muốn ăn thì em tự đi mà gọt.’’

Thư Âm khó hiểu: ‘‘Em đâu nói là mình sẽ ăn nữa đâu?’’

‘’…’’

Đã thể hiện rõ như vậy mà cô vẫn không hiểu, hay là cố ý giả ngốc?

‘‘Giang Trầm, em muốn về nhà.’’

‘‘Không được.’’

‘‘Tại sao không được, em đã khỏe rồi mà, không tin thì anh thử nhiệt độ trán em sẽ biết.’’, Thư Âm nắm lấy tay anh áp lên trán mình.

‘‘Em nói thật mà.’’, Cô đưa đôi mắt long lanh nhìn anh.

Bàn tay trên trán dời xuống, bóp lấy má cô kéo sát gần mặt anh: ‘‘Được, nhưng với một điều kiện.’’

‘‘Là gì?’’

‘‘Hôn anh.’’, Giang Trầm nhẹ nhàng thốt lên.

‘‘Anh… Anh không được.’’, Thư Âm phát hiện vừa rồi mình nói lắp, cô bất giác đỏ mặt.

Giang Trầm buông tay, sau đó liền kéo cô đến ngồi yên vị trên đùi mình, tay vòng qua ôm chặt, hỏi: ‘‘Lý do?’’

Định hình được mình ngồi ở đâu, Thư Âm muốn đứng dậy nhưng anh ghì chặt không cho cô có cơ hội trốn thoát.

‘‘Ở đây là bệnh viện, anh mau thả em ra.’’

Giang Trầm cúi đầu sát xuống mặt cô, trả lời: ‘‘Bệnh viện thì đã sao? Nhưng trong phòng chỉ có hai chúng ra, em ngại gì?’’

Thấy mặt hai người gần như vậy, cô liền xoay mặt qua khác: ‘‘Không… Không có mà.’’, Thư Âm thật sự muốn cắn lưỡi.

‘‘Không ngại mà lại nói lắp?’’

Thư Âm liền đối diện mặt với anh: ‘‘Lúc trước anh đâu nói gì, sao giờ lại nói nhiều đến vậy?’’

Giang Trầm cười: ‘‘Không phải do em sao?’’

Hai người đối mắt với nhau, bầu không khí trở nên ái muội, Thư Âm không chịu nỗi ánh mắt của anh nhìn cô, chỉ đành thua.

‘‘Nhắm mắt lại.’’

‘‘Để làm gì? Hay em muốn hôn anh? Hôn mà bắt anh nhắm mắt sao mà chân thật được?’’

Thư Âm hít vào một hơi: ‘‘Anh có nhắm hay là không?’’

Giang Trầm nghe xong, vội nhắm mắt lại.

Chần chừ một lúc Thư Âm chồm người lên, hôm vào má của anh một cái.

Giang Trầm mở mắt, nói: ‘‘Anh không cảm nhận được gì cả.’’

Thư Âm vẫn chưa kịp đáp, thì anh liền cúi xuống hôn cô.

‘‘Như vậy mới cảm nhận được, ừm rất mềm.’’

Cô đưa tay đặt trên má mình: ‘‘Anh…’’

Giang Trầm cong môi: ‘‘Không phải em muốn về sao? Vậy ngồi ở đây đợi anh…’’, Nói rồi anh thả cô xuống giường, còn mình thì đi làm thủ tục xuất viện.

Thư Âm vẫn chưa phục hồi lại được, lần trước là anh hôn trán cô, còn lần này lại hôn má… Vậy kế tiếp có thể nào là môi không? Tưởng tượng đến cảnh đó cô liền đỏ mặt.



‘‘Được rồi, anh về đi em muốn ngủ.’’

Giang Trầm nhìn kỹ lại căn phòng của cô, hầu như không có gì, chỉ có cái bàn học để gần cửa sổ, mắt anh dần lướt qua sau đó dừng ngay khung ảnh bên đầu giường.

Người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi, mặc bộ vest phong độ, đứng cạnh ông là một cô bé mặc đồng phục cấp 1 đang nhìn vào máy ảnh cười tươi như hoa.

Không ngờ lúc nhỏ đã xinh đẹp như vậy rồi.

Thư Âm dõi theo ánh mắt của anh, lên tiếng muốn đuổi người.

‘‘Đừng nhìn nữa, về đi em muốn ngủ.’’

‘‘Nếu em đuổi thì anh về.’’

Giang Trầm chuẩn bị đi, quay lại nói: ‘‘Mai nghỉ thêm một ngày nữa đi, khỏe hẳn hãy đến trường.’’

‘‘Được, được.’’, Thư Âm gật đầu.

‘‘Vậy mai anh không đến trường sao?’’

‘‘Đúng vậy, mai anh ở nhà chăm sóc em.’’

Thư Âm vội từ chối: ‘‘Không cần đâu, em lớn rồi không còn nhỏ nữa, mai anh đến trường đi.’’

‘‘Nhỏ cỡ nào?’’

‘‘Nhỏ…’’, Thư Âm dừng lại, liếc anh một cái.

Giang Trầm cong môi cười, không chọc cô nữa: ‘‘Ngủ đi, có gì thì gọi anh biết không?’’

Thư Âm gật đầu như gà mổ.

Anh đi rồi, cô liền ngả người đánh thêm một giấc nữa.



Lớp 12c2.

Hôm nay việc học hàng Giang Trầm đều để qua một bên, trong đầy chỉ hiện lên hình bóng cô, không biết cô ở nhà đã ăn gì chưa… Đã bảo để anh chăm sóc nhưng cái đầu đó cãi bướng.

‘‘Cậu ta quá lạnh lùng, sao có thể tiếp xúc được.’’

Nhã Kỳ nghe Hà Mê Mê nói, khẽ liếc nhìn xuống: ‘‘Thư Âm vẫn chưa đến lớp, cậu biết lý do không?’’

‘‘Tớ không nghe nói gì hết, thầy chủ nhiệm cũng không nhắc đến.’’

‘‘Không có cậu ta, như vậy cậu bắt chuyện với Giang Trầm có phải dễ hơn không?’’

Đúng vậy, Nhã Kỳ thầm mừng trong lòng, tốt nhất cô ta đừng đến lớp luôn cũng được.

Hà Mê Mê liền thúc đẩy: ‘‘Cậu mau đi đi, không chuông reo bây giờ.’’

Nhã Kỳ chỉnh lại tóc tai của mình: ‘‘Cậu nhìn như vậy đã được chưa?’’

‘‘Rất xinh đẹp.’’

Cô định lại nhịp thở xong, Nhã Kỳ liền đi đến.

Giang Trầm vẫn ngồi không ngước mắt lên, nghĩ có nên gọi cho cô không, tính móc di động liền bị một giọng nói cắt ngang.

‘‘Xin chào tớ là Nhã Kỳ.’’

Cô ta lần trước cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, lần này cũng vậy, Giang Trầm híp mắt lại cảm thấy không được vui.

Không thấy đáp lại, Nhã Kỳ chủ động nói: ‘‘Tan học cậu có thể ra quán gần trường, chỉ cho tớ một số bài tập được không?’’

‘‘Không thể.’’

Lại bị từ chối, Nhã Kỳ không biết nên làm thế nào: ‘‘Có phải cậu ghét tớ đúng không? Tại sao cậu lại từ chối giảng bài cho tớ?’’

Giang Trầm đáp lại: ‘‘Tôi ghét cô, đủ chưa?’’

Giọng nói thốt lên, khiến mọi người trong lớp đưa mắt nhìn.

Nhã Kỳ nắm chặt góc áo, đôi mắt đỏ lên, cô chạy về chỗ ngồi liền úp mặt xuống bàn.

Hà Mê Mê vẫn không biết Giang Trầm đã làm gì mà khiến Nhã Kỳ khóc đến như vậy.

Lớp xôn xao lên, cứ nghĩ Giang Trầm ức hϊếp Nhã Kỳ, lớp trưởng là cậu đeo mắt kính cậu ta ít được mội người để mắt đếm, suốt ngày cứ cắm đầu vào học là một mọt sách chính hiệu, nhưng hôm nay ăn trúng thứ gì.

‘‘Giang Trầm cậu đã làm gì?’’

Nghe lớp trưởng lên tiếng hỏi, mọi người nhìn qua.

Giang Trầm ngước mắt: ‘‘Không làm gì.’’

‘‘Không làm gì tại sao Nhã Kỳ khóc?’’

‘‘Tự mà hỏi cô ta.’’

Nhã Kỳ đột nhiên đứng lên: ‘‘Không phải là lỗi của Giang Trầm.’’

‘‘Phiền phức.’’, Giang Trầm đứng lên làm ghế ma sát phát ra âm thanh chối tai, sau đó đeo cặp đi ra ngoài.



‘‘Đại ca ơi, cậu tha tôi đi.’’, Hà Vĩnh Sang thở hồng hộc.

‘‘Vậy mà làm cảnh sát, có quá là vô dụng không?’’, Giang Trầm liếc anh ta không mặn không nhạt nói.

Hà Vĩnh Sang thừa biết rằng cái miệng của tên này rất độc, bước lại ngồi xuống ghế.

‘‘Học hành không lo, lại trốn ra đây?’’

‘‘Tôi đi cửa chính.’’

‘‘Cậu thì hay rồi.’’

Hà Vĩnh Sang nói tiếp: ‘‘Có chuyện gì sao?’’

‘‘Không có.’’

‘‘Đại ca, cậu có biết tôi vì cậu mà bỏ công việc dang dở của mình không?’’, Hà Vĩnh Sang vẻ mặt đầy đau khổ.

‘‘Vậy về đi.’’

Hà Vĩnh Sang không nói lại cái tên này, chỉ đàng ngồi thưởng thức ly cà phê của mình.

10 phút trôi qua.

20 trôi qua.

30 trôi qua.

Hà Vĩnh Sang ngáp một hơi: ‘‘Nói gì đi, tôi sắp buồn ngủ chết rồi.’’

Giang Trầm xem đồng hồ, sau đó đứng lên: ‘‘Tôi về trước đây cô ấy đang đợi.’’

‘‘Ơ khoan… Cậu cứ vậy mà bỏ anh à!’’, Hà Vĩnh Sang thét lớn, thì con người kia càng đi nhanh.

Cô ấy, vừa rồi cậu ta nói là ai, chắc là bạn gái? Mà không phải đâu con người của tên đó cực nham hiểm, miệng là loại thuốc độc, bên ngoài nhìn rất trầm tĩnh ít nói, nhưng đầu óc rất mưu mô… Ma còn không thèm!



Tháng trước Thư Âm gieo giống trồng vài loại hoa, giờ chúng ra nụ nhỏ lớn lên nở ra chắc rất đẹp đây, nghĩ đến thôi cô có động lực chăm sóc.

Giang Trầm từ đằng xa đã nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ kia phía trước, anh vui vẻ đạp xe nhanh đến.

Két!

Thư Âm đang tươi hoa, nghe âm thanh cô giật mình quay lại, quên mất là mình đang cầm vòi nước trên tay, nước trong vòi lập tức bắn ra: ‘‘A…’’. Cô vội chạy tắt điện.

Từ đầu cho đến quần cơ thể trên của Giang Trầm đã ướt một mảnh.

Lớp áo trắng thấm vào làm cơ ngực lúc ẩn lúc hiện, Thư Âm tránh mắt sang khác: ‘‘Không phải lỗi tại em, là do anh.’’

Đột nhiên có một chiếc xe vượt qua, Giang Trầm quăng xe đạp qua một bên, bước đến trực tiếp nhấc bổng cô lên đem vào trong nhà.

‘‘Anh làm gì vậy?’’, Thư Âm vội vịn lấy bờ vai của anh, vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Giang Trầm đặt cô ngồi xuống sofa, lên tiếng: ‘‘Về sau đừng mặc độ như hôm nay.’’

Thư Âm nhìn xuống quần áo mình, cô thấy bình thường mà có hở hang gì quá đâu, chỉ là áo thun ngắn vừa qua khỏi bụng cùng với quần thun ngắn ngang đùi.

‘‘Có gì đâu?’’

Giang Trầm nhíu mày, đáp: ‘‘Ở nhà thì em muốn mặc hay là không mặc cũng được anh không cản, nhưng bước ra cổng nhà thì phải ăn mặc kín đáo vào.’’

Thư Âm bĩu môi, chuyển chủ đề: ‘‘Anh về thay quần áo đi, không sẽ bị cảm.’’

‘‘Sao? Anh chỉ mới quản em một chút mà đã đuổi anh về rồi?’’

Anh vừa nói vừa đến gần, Thư Âm đưa tay đặt lên vùng ngực nam nhân, muốn chặn lại.

Tay Giang Trầm thành công đè được người con gái xuống dưới thân mình.

‘‘Vừa rồi có nghe anh nói gì không?’’

Ánh mắt nhìn chằm chằm mình như vậy, Thư Âm liền nói lắp: ‘‘Nói, nói gì?’’

Tay Giang Trầm đi xuống đặt lên cái em nhỏ đang bị lộ ra ngoài.

Thư Âm cảm nhận được liền giật mình, cô trợn mắt nhìn: ‘‘Anh muốn làm gì?’’

Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da mượt mà của cô, thấp giọng: ‘‘Lần sau còn mặc như thế này ra đường nữa không?’’

Cảm nhận bàn tay đang đi lên, Thư Âm vội bắt lấy: ‘‘Nghỉ, tuyệt đối không mặc nữa!’’

Giang Trầm cười cười, sau đó bàn tay liền rời khỏi: ‘‘Như vậy có phải ngoan không.’’

Anh nói rồi, đứng bật dậy: ‘‘Anh về nhà thay quần áo.’’

Lúc xoay người đi, ai đó cười xấu xa.

Thư Âm vẫn nằm bất động, vừa rồi mà cô không ngăn anh lại là bàn tay đó di chuyển lên tới đây rồi.

Từ lúc hai người quen nhau Giang Trầm không còn giống như trước kia, sự thay đổi của anh khiến cô vẫn chưa tin được, đây là người không nói chuyện cũng chẳng tiếp xúc với ai, luôn được cô bảo vệ… Nhưng vừa rồi anh còn giở trò không đứng đắn với cô.

Đưa tay vuốt ngực mình, phải lúc nãy trả lời không, chắc anh nuốt sống cô rồi.