Chương 8: Ngươi muốn chết

Chương 8: Ngươi muốn chết.

Anh họ nói chắc như chém đinh chặt sắt, dường như đã quyết định chủ ý, không muốn kiếm tiền từ ba người nữa.

“Con mẹ nó ngươi muốn tìm đánh có phải không?!”

Tên gầy nhô xương sườn như bị châm bao thuốc nổ, vung tay lên hất ấm trà trên bàn xuống mặt đất, ấm trà “choang” một tiếng giòn vang, đầy đất đều là mảnh vỡ.

Lòng bàn tay của ta đổ mồ hôi, ngày hôm qua không đánh nhau, chẳng lẽ hôm nay lại đánh?

Ta nhìn vào mặt anh họ, không biết hắn có sợ hãi hay không, ai ngờ hắn mí mắt cũng chưa chớp lấy một cái.

Tên gầy nhô xương sườn vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ, đại ca Hồng đã mở miệng: “Câm miệng!”

Gầy nhô xương sườn liền không dám nói tiếp, một lần nữa ngồi xuống băng ghế.

Đại ca Hồng duỗi tay về phía A Hổ, lúc này ta mới phát hiện, người cao to này hôm nay lại cõng một cái bao chất liệu vải bạt.

A Hổ đem tay cho vào trong ba lô, ta nghĩ sẽ không phải là đựng hung khí chứ, nghe nói xã hội đen ra cửa, đều mang theo dụng cụ "cắt gọt", dùng để hù dọa người rất hữu hiệu, vạn nhất đυ.ng tới kẻ thù, còn có thể liều mạng.

Nhưng điều làm ta không nghĩ tới chính là, A Hổ từ trong ba lô lấy ra tới, là một chồng Mao gia gia đã được bó tốt.

(*) Mao gia gia: tiền in hình chủ tịch Mao

Chồng ‘mao gia gia’ vẫn còn dán giấy niêm phong của ngân hàng, mới cóng, tỏa sáng, vừa thấy chính là mới được rút ra từ ngân hàng.

Xem độ dày, là một vạn.

Đại ca Hồng đem tiền đẩy đến giữa bàn: “tiền thuốc lá của mười ngày, ta đưa trước cho ngươi, vẫn quy củ cũ, đưa đến trước lúc rạng sáng, nếu không, ta liền đập cửa hàng của ngươi.”

Nói xong, hắn liền mang theo A Hổ cùng gầy nhô xương sườn rời đi, thời điểm gầy nhô xương sườn đi ra ngoài cửa, còn tiện chân đạp một cái vào cửa lớn, loảng xoảng, loảng xoảng.

Chờ cho ba người đi xa, ta tìm chổi và cái mai hót rác đến, quét sạch sẽ mảnh vỡ trên mặt đất, anh họ cầm lấy tiền ở trên bàn, cẩn thận đếm đếm, lại rút ra hai tờ soi soi nghiệm chứng thật giả.

“Tiểu Huyền, ngươi lại đây.”

Ta đi qua: “Anh, sao thế?”

Anh họ nhanh nhẹn rút ra 35 tờ ‘mao gia gi’a, đưa tới trong tay ta.

“Mấy cái tên bụi đời này như âm hồn không tan, mười ngày sắp tới ngươi sẽ phải đi đến chỗ a bà lấy nguyên liệu, sau khi ta chế tạo thành thuốc lá, ngươi lại mang đến cho bọn bụi đời này.”

“3000 tờ là phí vất vả của ngươi, 500 tờ là chi phí đi lại, ngươi kiểm tra đi.”

Lúc anh họ đến tiền, ta đã nhìn chằm chằm, là 35 tờ, không kém.

“Không kiểm tra, em chẳng nhẽ lại không tin anh sao.”

Anh họ chụp ta một cái, nói ta có nhãn lực, lời này hắn thích nghe.

Buổi tối, ta lại đi nhà tang lễ, nhớ tới tình cảnh gặp mặt lần trước của ta cùng a bà, cả người ta nổi đầy da gà.

Ta cố ý sau 11 giờ rưỡi mới đi gặp A Bà, đôi mắt vẫn giống ngày thường, cũng không có nhìn giày thêu trên chân của A Bà.

A Bà đưa cho ta một chai dầu giống lần trước như đúc.

Trước khi đi, bà lại hỏi ta có muốn lưu lại bồi bà tâm sự hay không.

Ta nào dám a! Viện lấy cái cớ rồi rời đi, lần này A Bà không cản ta, chỉ là khi đi ra khỏi nhà tang lễ, ta lại thấy được con chó đen lớn kia.

Con chó đen ở cách đó không xa nhìn ta, ta sợ nó lại cắn ta, ta đi vòng qua nó, cũng may nó không đuổi theo.

Trên đường trở lại quán trà, ta vẫn luôn không bắt được xe, chỉ có thể đi bộ về.

Có thể là do ta thất thần, không cẩn thận đυ.ng ngã một người.

Người ngã trên mặt đất, là một ông chú tầm hơn 50 tuổi, trên người mặc một bộ quần áo màu đen kiểu áo Tôn Trung Sơn, giữa mùa hè cũng không sợ nóng.

Ông chú trông đặc biệt văn nhã, mang theo một bộ mắt kính nạm vàng, vừa thấy chính là người có học thức.

Hắn chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ quần áo.

“Thật xin lỗi!”

Ta vội vàng xin lỗi, hỏi ông chú có việc gì không?

Ông chú đánh giá ta một lúc lâu, mở miệng nói.

“Ngươi sắp chết.”