Chương 9: Biểu ca muốn ra cửa

Chương 9: Anh họ muốn ra cửa

Ta phát ngốc, ta vốn tưởng rằng ông chú sẽ mở miệng mắng ta, muốn ta xin lỗi, hoặc là bảo ta bỏ tiền bồi thường, không nghĩ rằng, hắn mở miệng, lại nói một câu như vậy.

Ta sắp……chết?

“Ông chú, ngươi nói cái gì vậy?”

Ông chú đỡ đỡ mắt kính, nhìn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt của hắn thật rõ ràng, lại làm cả người của ta không được tự nhiên.

Cảm giác giống như khi ta còn nhỏ, lần đầu tiên đi theo cha đến nhà tắm công cộng, lúc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị người ta đánh giá.

Ta nuốt nước miếng: “Ông chú, nếu ngài không có việc gì muốn nói, ta đi trước nhé?”

Không chờ ông chú kịp mở miệng, ta liền quay đầu chạy mất.

Giọng nói của Ông chú, từ phía sau truyền đến, không nhanh không chậm.

“Chàng thanh niên, ngươi lấy đồ vật của người chết, điều này không may mắn.”

Ta không hiểu ý tứ của hắn, chỉ cho là đυ.ng phải kẻ điên.

Trở lại nhà của anh họ, ta rửa mặt qua loa một chút, chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi về phòng, ta cố ý ở trước cửa phòng ngủ của anh họ nghỉ chân trong chốc lát, đêm nay trong phòng của anh họ im ắng.

Ta nhịn không được hoài nghi, trước đó ta thật sự đã nghe lầm sao?

Ngày hôm sau khi rời giường, ta phát hiện anh họ đã dậy.

Hắn nằm ở trên ghế sô pha, ánh mắt dại ra, ta gọi một tiếng ca, hắn dường như không nghe thấy, một chút phản ứng đều không có.

Ta vừa đến gần thì thấy, vành mắt của anh họ biến thành màu đen, giống như gấu trúc.

Ta lay bả vai của hắn một chút: “Anh, tối hôm qua không ngủ được sao, vành mắt sao lại đen như vậy?”

Anh họ quay đầu nhìn ta một cái, uể oải ỉu xìu "ừ" một tiếng.

Hắn ngồi dậy, vỗ vỗ xuống bên cạnh.

“Tiểu Huyền, chú ngồi xuống đây, anh có việc muốn nói với ngươi.”

Ta ngồi xuống, hỏi anh họ có chuyện gì.

“Tiểu Huyền, anh có chút việc, muốn ra cửa mấy ngày, chú giúp anh xem cửa hàng mấy ngày.”

Anh họ muốn đi ra ngoài?

Ta do dự, hỗ trợ trông cửa hàng thật ra là không khó, nhưng mỗi ngày còn phải đi đưa thuốc lá cho Hồng ca, anh họ đi rồi, ai tới làm thuốc lá?

Anh họ từ trong túi, móc ra một tờ giấy, như là từ trong sách ký sự xé xuống, gấp thành bốn mảnh.

“Chuyện thuốc lá, chú không cần lo lắng, trên giấy này có viết phương pháp làm thuốc lá, chú cứ dựa theo các bước mà làm, không khó.”

Nguyên lai anh họ đã sớm nghĩ hết mọi thứ, ta nhận tờ giấy, vừa mới chuẩn bị mở ra, lại bị anh họ ngăn cản.

“Buổi tối hẵng xem, chú nghe anh nói cho hết lời đã.”

Ta cất giấy vào trong túi, thấy anh họ đưa hai cái chìa khóa qua.

“Đây là chìa khóa của trà lâu, chiếc này có thể mở cửa chính, chiếc inox này, là chìa khóa sau bếp, chú đều giữ lấy đi.”

Ta tiếp nhận chìa khóa, cất đi.

Anh họ bắt lấy bả vai của ta, biểu tình nghiêm túc dặn dò.

“Mấy ngày anh không ở nhà này, chú nhất định phải nhớ kỹ hai việc, ngàn vạn lần đừng có quên!”

“Thứ nhất, quy củ đi lấy đồ vật ở chỗ A bà, chú tuyệt đối không thể quên.”

Ta trả lời "vâng", chuyện này anh họ đã dặn dò rất nhiều lần, ta đã nhớ kỹ.

“Anh, chuyện thứ hai là gì?”

“Chuyện thứ hai, chú làm ra thuốc lá, chính mình tuyệt đối không thể hút !”