Chương 7: Tiếng rêи ɾỉ ở cách vách

Chương 7: Tiếng rêи ɾỉ ở cách vách

Anh họ bảo ta ở lại quét tước quán trà một chút, hắn mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi trước.

Đến khi ta làm xong trở về nhà, ta đoán chừng anh họ đã ngủ, chuẩn bị tay chân bước nhẹ nhàng về phòng của mình, ai ngờ mới vừa đi đến trước cửa phòng anh họ, một tiếng rêи ɾỉ, hưng phấn của nữ nhân đã kinh động tới ta.

Trong phòng anh họ có nữ nhân?

Ta dừng bước chân lại, đứng ở cửa nghe lén.

Thanh âm nghe thấy, vẫn là của nữ nhân tối hôm qua. Mẹ nó, nữ nhân này rêи ɾỉ thật là dễ nghe, so với mấy diễn viên của điện ảnh đảo quốc, còn chân thật hơn nhiều.

Nghe xong trong chốc lát, bụng dưới của ta một trận lửa nóng. Ta là một thanh niên tinh tráng hỏa lực, mỗi ngày nghe tiếng rêи ɾỉ trong phòng cách vách, ngủ như thế nào được!

Trong lòng của ta nổi lên một cái nghi vấn, buổi sáng khi hỏi anh họ, hắn nói chính mình không có bạn gái, không phải chị dâu, chẳng lẽ là gà mẹ mà anh họ đưa tới?

Anh họ thoạt nhìn nghiêm trang, nguyên lai còn có loại sở thích này nha.

Tiếng rêи ɾỉ dần dần yếu đi, xem ra là đã xong việc, cả người của ta khô nóng khó nhịn trở lại phòng của chính mình, quần áo cũng chưa cởi, nằm lên giường liền ngủ.

Khi ta tỉnh lại, ngoài cửa sổ, mặt trời đều đã lên tới đỉnh, ta rời giường rửa mặt đơn giản một chút, bụng kêu óc ách không ngừng, ta mở tủ lạnh tìm được một cái bánh mì, chuẩn bị làm cái bụng của mình an tĩnh lại.

Đang chuẩn bị ăn, cửa phòng ngủ của anh họ mở ra, hắn hai mắt mông lung, duỗi eo, lười biếng đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ cũng là vừa mới rời giường.

Ta buông bánh mì xuống, tò mò nhòm về phía trong phòng ngủ, trên giường chỉ có đống chăn lộn xộn, không có nữ nhân.

Anh họ đã đi đến trước mặt ta, chụp ta một cái, hỏi ta đang nhìn cái gì vậy.

Ta khen anh họ thật lợi hại, tối hôm qua gà mẹ kêu muốn sụp nhà.

Anh họ nghiêm mặt, hỏi ta nói bừa cái gì thế.

Ta trêu ghẹo anh họ, bảo hắn mau mau thừa nhận đi, tối hôm qua lúc ta trở về, nghe rất là rõ ràng, trong phòng của hắn khẳng định có nữ nhân.

Sắc mặt của Anh họ ngưng trọng lên, hỏi ta thật sự có nghe thấy thanh âm của nữ nhân?

Ta nói đúng vậy, lần này ta không có uống rượu.

Sắc mặt của Anh họ thay đổi vài lần, phủ nhận như cũ, nhưng biểu tình mất tự nhiên trên mặt lại đã bán đứng hắn.

Tối hôm qua ta nghe được tiếng rêи ɾỉ, tuyệt đối không phải giả, anh họ giấu giếm như vậy, khẳng định có kỳ quặc.

Nhưng mà đây là sinh hoạt cá nhân của anh họ, ta cũng không tiện hỏi thăm, vạn nhất chọc anh họ tức giận,bắt ta dọn ra ngoài, thì ta phải làm sao?

Ăn cơm sáng xong, đi trà lâu, anh họ còn chưa có dừng xe, ta đã nhìn về phía lề đường của trà lâu, ở đó có ba hình bóng quen thuộc đang ngồi.

Đại ca Hồng, A Hổ, tên gầy nhô xương sườn.

Lòng ta lộp bộp một chút, ba người này như thế nào lại tới nữa?

Anh họ một chân dẫm xuống phanh, dừng xe ở trước trà lâu, trong miệng phẫn uất mắng một câu: “Đen đủi!”

Vừa xuống xe, tên gầy nhô xương sườn đã dùng giọng vịt đực rống lên với anh họ: “Ngươi như thế nào bây giờ mới đến, có kiếm tiền nữa hay không!”

Anh họ mặc kệ hắn, xem cũng đều không xem tên gầy nhô xương sườn liếc mắt một cái, lập tức vòng qua hắn, mở khoá trên cửa của trà lâu.

“Đều vào đi.”

Ta đi theo đằng sau ba người đại ca Hồng vào trà lâu, anh họ tự rót chén nước, ngửa đầu uống vào bụng.

Trà lâu có mùi hương kỳ dị, giống mùi của thuốc lá mà đêm qua ta đã đưa, từ sau bếp truyền đến.

Ba người Đại ca Hồng trên mặt lộ ra bộ dáng hưởng thụ, cái mũi dùng sức hút khí, phảng phất muốn đem không khí bên trong trà lâu, đều hít vào trong phổi.

Nhìn bộ dáng của ba người như vậy, trên mặt anh họ lộ ra biểu tình chán ghét.

“Đại ca Hồng, trước đó ta bán thuốc lá cho ngươi, là vì giúp ngươi chữa bệnh, hiện tại bệnh của ngươi đã khỏi, cũng đã nhanh nhẹn, không thể lại cố dùng !”