Chương 28: Tổ sư gia hiển linh

Chương 28: Tổ sư gia hiển linh

Ta đi đến trước cửa phòng 1306, duỗi tay bắt lấy khóa.

Giống như trong tưởng tượng của ta, là kiểu khóa đồng cổ từ thời Minh Thanh.

Khóa đồng rỉ sắt loang lổ, vừa thấy liền biết là đã có từ rất nhiều năm về trước.

Ta vươn ngón tay ra sờ sờ, bên dưới lớp rỉ sắt có hoa văn, ta cúi người xuống, mới thấy rõ là bảy ngôi sao.

Phía dưới Ngôi sao, còn có chữ phồn thể rất phức tạp, ta phân biệt từng chữ một, đọc ra tiếng.

“Khoá….Thất tinh…… Trấn tà…………”

Ta nhịn không được run run một chút, phòng cất chứa không phải là để linh vị của Âm Thương Tổ sư gia sao, như thế nào lại dùng loại khoá đồng trấn tà này?

Ta do dự, anh họ đã nói minh bạch, chỉ cần ta ở trước linh vị của Tổ sư gia quỳ xuống khấu đầu, liền sinh là người của Âm Thương, chết cũng là ma của Âm Thương, không thể quay đầu lại.

Nghĩ đến cha thay thận phải cần tiền, ta tự trấn an bản thân, trong lòng thầm mắng.

“Lâm Huyền, ngươi cái thằng nhát gan, cha một bên phân một bên nướ© ŧıểυ đem ngươi nuôi lớn, ngươi cứ báo hiếu như vậy?”

Ta tin tưởng anh họ, hắn sẽ không hại ta.

Móc chìa khóa mà anh họ đưa cho ta, cắm vào khóa đồng, ta nhẹ nhàng cạch một cái.

“Răng rắc!”

Âm thanh khóa đồng mở ra vang lên thanh thúy.

Tâm tư ta thấp thỏm, đẩy cánh cửa ra.

“Kẽo kẹt!”

Cánh cửa mở ra, âm thanh mở cửa đặc biệt chói tai.

Ta vốn tưởng rằng sẽ có một hương vị khó ngửi từ kẹt cửa thổi tới, không ngờ, lại là một cổ đàn hương tươi mát.

Phòng cất chứa đen như mực, ta sờ soạng theo phía bên trong tường, tìm được công tắc bật đèn.

Nhẹ nhàng ấn một cái, trong phòng sáng lên.

Đập vào mắt, là ba hàng giá kê đồ cổ bên trái cùng ba hàng bên phải, nếu không phải biết đây là phòng cất chứa, ta còn tưởng rằng chính mình đã đi nhầm vào viện bảo tàng.

Ta đi đến trước cái giá gần nhất, cái giá là màu tím, làm bằng gỗ chắc chắn, hoa văn ở trên vô cùng tinh xảo, sờ lên phi thường trơn trượt.

Khi đẩy cửa ngửi được đàn hương, chính là từ trên giá truyền đến.

Ta dùng sức nuốt nước miếng, sáu hàng giá này, chắc sẽ không phải đều là làm từ gỗ tử đàn đi?

Hiện tại giá trên thị trường, gia cụ làm bằng gỗ tử đàn, rẻ nhất cũng phải hai, ba vạn một kiện, đồ càng cổ, càng nhiều năm thì càng đáng giá.

Lòng ta sinh ra ý nghĩ thứ nhất là anh họ tâm đủ lớn, nhiều đồ vật đáng giá như vậy, liền chỉ dùng một cái khóa đồng cũ kĩ khóa cửa, thật không sợ có trộm nhớ thương.

Cái ý nghĩ thứ 2 là giá cả gỗ tử đàn đều trân quý như vậy, vậy đồ vật bày bên trên, nên đáng giá bao nhiêu?

Ta nhìn trên giá trước mặt, có bày sáu kiện đồ vật.

Một cái lư hương nhỏ, màu ám kim.

Một đôi giày thêu màu xanh phỉ thuý.

Một cái bình hoa sứ thanh hoa.

Một bút lông bằng Ngọc.

Một trang giấy có vẽ giao long vượt biển.

Một chén trà đồ màu Khổng Dung nhường lê điển cố.

Sáu kiện đồ vật này, đều vô cùng tinh xảo, nhưng không biết vì sao, chúng nó cho ta một loại cảm giác âm trầm nồng đậm.

Âm Thương, thương nhân chuyên bán âʍ ѵậŧ, sáu cái đồ vật được đặt trên giá này, hẳn đều là của anh họ.

Hiện tại, chúng nó đều thuộc về ta.

Ta đi đến giữa sáu cái giá đồ cổ, trước mặt ta có một cái bàn bát tiên dựa tường, bên bàn có một chiếc ghế.

Bên trên bàn bát tiên bày cung bàn cùng lư hương, đằng sau lư hương lập một thẻ linh bài —— Âm Thương Tổ sư gia Cung lâm chi vị.

Nguyên lai Tổ sư gia tên huý là Cung lâm.

Anh họ đã nói với ta, sau khi dâng hương dập đầu với Tổ sư gia, ở dưới bàn kéo ra một cái rương, bên trong có 36 quyển sách, bản lĩnh Âm Thương, đều rành mạch ghi tạc ở mặt trên.

Ta cúi đầu nhìn phía dưới bàn bát tiên, trống không, cái gì cũng đều không có.

Không có cái rương nào, chẳng lẽ anh họ nhớ lầm?

Ta có chút không biết làm sao, thật giống như là giao học phí, lại phát hiện trường học không có giáo viên, thậm chí sách giáo khoa cũng không phát.

Tự học không được, vậy phải làm sao?

Cung bắn ra cũng không có đường rút lui, ta nếu đã đáp ứng anh họ kế thừa y bát của hắn, liền tuyệt không hối hận.

Ta trước tiên đi đến bàn bát tiên, trước lư hương có một bó hương bóc dở, cùng một cái bật lửa.

Ta lấy ra ba que hương, dùng bật lửa châm, sau lại lui ba bước, mặt hướng về phía linh bài của Tổ sư gia, cung cung kính kính quỳ xuống.

Trước kia, khi mẹ dẫn ta đi lên chùa thắp hương bái Phật, thường thường bảo cho ta, thành tâm tắc linh.

Ta cầm hương giơ cao quá trán, cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái.

“Tổ sư gia tại thượng, Âm Thương đời thứ 21, truyền nhân Lâm Huyền, dập đầu cho ngài.”

“Đồ tôn bất tài, còn chưa kế thừa y bát của anh họ, Tổ sư gia, ngài nếu có linh, xin hãy thường xuyên báo mộng chỉ điểm cho đồ tôn, miễn cho đồ tôn khiến ngài mất mặt.”

Ta nghèo ngôn ngữ, không biết nên nói thêm cái gì, dứt khoát đứng dậy đem hương cắm vào trong lư.

Khói nhẹ mênh mang, bốc lên trên.

Đột nhiên, ta cảm giác dường như phía trước có người đang nhìn ta.

Vừa nhấc đầu, trước bàn bát tiên trước đó là một bức tường trắng trống không , không biết từ khi nào, đã nhiều ra một bức họa.

Đây là bức vẽ một người nam nhân trung niên mặc khăn phục, tuy vẽ bằng mực, nhưng trên người nam nhân trung niên mỗi một chỗ chi tiết, cho dù là nhỏ như sợi tóc, đều có hiện ra.

Ta có cảm giác như thể người trong tranh đang sống.

“Tổ…… Tổ sư gia?”

Ta trợn mắt há hốc mồm, đây là Tổ sư gia hiển linh?

Đôi tay của Tổ sư gia giao nhau trong tay áo, một đôi ánh mắt thâm thuý, đang đánh giá ta, dường như đang suy tính xem ta có tư cách trở thành một thế hệ mới của Âm Thương hay không.

Ta vội vàng lại quỳ xuống, lại lạy ba lạy.

Khi ngẩng đầu lên, nơi nào còn có Tổ sư gia, phía trước bàn bát tiên, lại là bức tường trắng trống không như trước.

Ta xoa xoa đôi mắt, chẳng lẽ là ta nhìn lầm sao?

Chuyện này thật sự quá quỷ dị, đang lúc ta chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện ra dưới bàn bát tiên, nhiều ra một vật.

Là một cái rương gỗ màu đen.

Ta dùng sức nuốt nước miếng, vừa mới nãy ta đã xác nhận, dưới bàn bát tiên cũng không có đồ vật.

Trách không được anh họ bảo ta trước tiên phải đi vái, sau mới lấy rương, không chiếm được sự tán thành của Tổ sư gia, ta muốn trở thành Âm Thương cũng không có cửa đâu.

Ta nằm bò xuống, thật cẩn thận đem cái rương kéo ra tới, cái rương không khóa, hướng về phía trước đẩy cái liền mở.

Trong rương có sáu chồng thư, một chồng sáu cuốn, bìa xanh giấy trắng

Ta tùy ý lấy ra một quyển sách, chỉ thấy trên mặt bìa viết ba chữ to như rồng bay phượng múa —— phụ tùng thiên.

Mở trang đầu tiên ra, đập vào mắt là một cây trâm hình chi long phượng trình tường.

Đồ án phía dưới cây trâm, là chú thích, giảng giải các nữ nhân mang cây trâm này, có cách chết không giống nhau, chấp niệm không giống nhau, đối với cây trâm sinh ra ảnh hưởng không giống nhau.

Nếu hậu nhân đeo cây trâm này, nên làm như thế nào để miễn trừ tai hoạ.

Lại lật trang sách phía sau, có vẽ đồ án ngọc bội song ngư giao phối, cũng là âʍ ѵậŧ.

Chữ trong sách rất nhỏ, một tờ ký lục gần 3000 chữ, một quyển thật dày, số lượng từ chỉ sợ không dưới một quyển từ điển Tân Hoa.

Mà sách như vậy, trừ bỏ 《 phụ tùng thiên 》, còn có 《 quần áo thiên 》《 gia vật thiên 》《 hung binh thiên 》…… Tổng cộng có 36 cuốn.

Học vấn của Âm Thương, bác đại tinh thâm, ta không biết phải dùng bao lâu thời gian, mới có thể đem nội dung trong 36 quyển sách, đều chặt chẽ nhập vào trong óc.

Khi đang sửa sang lại sách, ta ở trong rương ngoài ý muốn phát hiện một quyển sổ tay.

Bìa của sổ tay là da trâu, không giống như là đồ vật cũ xưa, mở ra một tờ, rõ ràng là chữ viết của anh họ.

Trang đầu tiên của sổ tay viết “ Thương nhân cung ứng Âʍ ѵậŧ”, trang phía sau là từng hàng tên họ cùng điện thoại, phía dưới mỗi một cái tên họ, đều ghi chú vật phẩm mà người này bán.

Chọc ta chú ý chính là, giữa đám tên họ, có một cái tên, bị anh họ gạch.

Chú chín!