Chương 27: Anh họ để lại tin cho ta

Ta xoa bụng, muốn giảm bớt cảm giác nóng bỏng trong dạ dày, ai ngờ càng dùng sức xoa , dạ dày càng run rẩy lợi hại.

Ta chạy đến phía bắc bát quái trận, nếu nhớ không lầm mà nói, đây là Khôn vị.

Nhìn một bát trà rượu trắng tràn đầy dưới chân, khóe miệng cùng dạ dày của ta, đồng thời run rẩy một chút.

“ Nhanh lên!”

Chị dâu lại thúc giục ta, chị không ngừng nhìn về phía phòng ngủ cách vách, sợ đạo sĩ râu trắng tỉnh lại.

Ta ngồi xổm xuống, cầm chén trà lên, lần này ta đã có kinh nghiệm, trước đem cái mũi bịt lại, lại uống một ngụm xử lý bát trà rượu trắng.

“Mặt đông.”

Ta buông bát trà, cẩn thận đi đến mặt đông bát quái trận, lại bưng một bát trà rượu trắng lên, ngửa đầu uống cạn.

“Tây Nam.”

“Đông Bắc.”

“Tây Bắc.”

Chị dâu phụ trách chỉ huy, ta phụ trách uống rượu, bất tri bất giác, tám bát trà rượu trắng, đã bị ta uống sạch sáu chén.

“Phía tây.”

Ta đi đến phía tây bát quái trận, mỗi một bước đi, dạ dày lại quay cuồng một lần.

Hai chén cuối cùng, chỉ còn hai chén……

Ta không ngừng ở trong lòng ám chỉ chính mình, ngàn vạn lần đừng ở chỗ này nằm sấp xuống, nếu không hết thảy đều là củi kiếm ba năm thiêu một giờ.

Đi đến phía tây bát quái trận, ta bưng bát trà trên mặt đất lên, uống sạch sẽ, một giọt rượu trắng đều không thừa lại.

“Tiểu Huyền, chỉ còn một chén cuối cùng!”

Dạ dày của ta đau lợi hại, không cẩn thận ợ một cái, mùi rượu nóng rát từ trong yết hầu của ta trào ra, thiếu chút nữa đem chính mình bị hun đến phun ra.

Ta đi đến phía nam bát quái trận, một bát trà rượu trắng cuối cùng, cũng bị ta rót xuống bụng.

Khi ta đem bát trà buông xuống, sự tình kỳ quái đã xảy ra, ánh nến của bát quái trận bị ảm đạm đi rất nhiều.

Chị dâu thập phần hưng phấn: “Tiểu Huyền, ngươi đi đến lư hương kia, dùng chìa khóa chạm vào ngọc bội một chút là ta có thể ra tới!”

Đầu của ta choáng váng lợi hại, cảnh vật trong mắt mơ hồ một mảnh, ta miễn cưỡng đi đến trước lư hương, tay run rẩy từ trong túi móc chìa khóa ra.

Chìa khóa cổ bằng đồng lạnh lẽo chạm vào tay ta, ta cầm chìa khóa gõ vào Ngọc bội cắm ở trong lư hương.

“Bang!”

Không biết có phải do ta uống say nên không khống chế được lực đạo hay không.

Ta rõ ràng dùng sức lực rất nhỏ, nhưng chìa khóa chạm vào ngọc bội, lại phát ra âm thanh rất lớn, không biết, còn tưởng rằng là bình hoa bị vỡ.

Ta hoảng sợ, cũng may tiếng ngáy của đạo sĩ râu trắng vẫn vang lên như cũ

Ngọc bội bị ta gõ một chút, không có bất luận biến hóa gì, chìa khóa cổ đồng trong tay, lại trở nên càng thêm lạnh lẽo, như là nắm một khối băng.

Ta không xác định có phải đã thành công hay không, vội quay đầu lại hỏi chị dâu: “Còn muốn làm cái gì nữa?”

Ai ngờ ta tìm một vòng, cũng không thấy được thân ảnh của chị dâu, trong phòng trống không, phảng phất chị chưa từng xuất hiện qua.

Ta dại cả mắt, đây là tình huống như thế nào?

“ Oẹ!”

Dạ dày lại quay cuồng, lần này ta thật sự là không nhịn được nữa, vọt vào WC ôm bồn cầu oa oa phun mạnh ra , mật xanh mật đỏ đều nôn ra hết.

Nôn hết tầm mười phút, ta rửa mặt, ra cửa.

Ta sợ sáng sớm ngày mai bị đạo sĩ phát hiện bát trà không có rượu, lại cố nén cảm giác choáng váng , từ trong phòng bếp một lần nữa mở bình rượu trắng ra, đem bát trà nhất nhất đổ đầy .

Làm xong những việc này, ta một đầu chui vào phòng ngủ, giày cùng quần áo cũng không cởi, nằm bò liền ngủ.

Chờ sau khi ta tỉnh lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã lên rất cao.

Ta xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, mới phát hiện trên người khoác một cái chăn giữ ấm.

Anh họ đắp cho ta sao?

Ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, vội vàng xuống giường, muốn nói cho anh họ.

Ai ngờ trong phòng khách trống trơn, bát quái trận không thấy đâu, bàn ghế đã một lần nữa được dọn xong, bát trà tối hôm qua bị ta liếʍ một vòng, đã được chỉnh chỉnh tề tề đặt ở trên bàn.

Lư hương ở bên cạnh bát trà, ngọc bội ở bên trong , không thấy đâu.

Ta mở phòng ngủ ra , không có người, nếu không phải bức phù trên tường vẫn còn, ta còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.

Lại trở về phòng ngủ của anh họ , rương hành lý cũng không còn .

Anh họ đã đi rồi sao?

Ta ở trên đầu giường tìm được một phong thư, mở lá thư ra , bên trong có một chồng tiền, một bộ di động, còn có một trang giấy viết.

Là anh họ để lại cho ta.

Tiểu Huyền:

Anh đi rồi, thấy chú ngủ ngon, ta liền không đánh thức chú.

Bệnh của dượng không phải là không trị được , chú cũng đã hai mươi tuổi rồi , nên có bộ dáng của nam nhân.

Trời có sập xuống, chú hãy tới đỡ , mượn rượu tiêu sầu không phải là thói quen tốt , về sau uống ít một chút .

Nữ quỷ trong phòng, đã bị Lê đạo trưởng diệt trừ, chú cứ an tâm ở lại, nhớ đi bất động sản Thủy Điện.

Trà lâu cùng chìa khóa trong nhà, chú đều có, nhớ bảo quản cho tốt.

Tầng hầm ngầm ở khu hai tầng, số nhà 1306.

Nhớ lấy lời anh nói, chú trước linh vị của Tổ sư gia khấu đầu, sinh là Âm Thương, chết là Âm Thương, vô pháp quay đầu lại!

Anh biết chú thiếu tiền, lưu lại 3 vạn cho chú dùng, chú trước khi tiếp nhận mỗi một đơn mua bán, nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, có nên tiếp nhận đơn này hay không. Không thể bởi vì tham tài, mà làm ra quyết định vi phạm lương tâʍ đa͙σ đức.

Anh lần này đi là trả thù nhà , không biết hung nhiều hay cát nhiều, liền không liên hệ với chú, miễn cho chú bị liên lụy.

Di động để lại cho chú dùng làm việc.

Không nói nhiều nữa, chú hãy đem trà lâu kinh doanh lên, việc làm ăn anh thật vất vả dốc sức gây dựng, đừng làm suy sụp.

Chú mới vào xã hội, nhớ lấy nhân tâm hiểm ác, nơi chốn đều phải cẩn thận.

Một câu cuối cùng, cẩn thận chú cửu!

—— Trương Long 2012.8.29

Đem thư thu hồi lại, ta lấy ba vạn ra , cảm động rối tinh rối mù.

Trừ bỏ cha mẹ, anh họ là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này.

Ta âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đem trà lâu kinh doanh cho tốt , dựng lá cờ Âm Thương lên, không để cho anh họ mất mặt.

Ăn tạm chén mì gói, ta vội vàng đi bệnh viện, mẹ trông một đêm, đôi mắt đều sưng đỏ.

Tin tức tốt là, cha đã tỉnh lại, đang làm lọc máu lần thứ hai , bác sĩ nói là cha khôi phục không tồi, quan sát mấy ngày liền có thể xuất viện, nhớ rõ đúng giờ tới làm lọc máu .

Ta đem 3 vạn đồng tiền đưa cho mẹ, bảo mẹ chiếu cố cho cha thật tốt, phí chữa bệnh cứ để ta nghĩ cách.

Anh họ nói không sai, ta là nam nhân, là trụ cột trong nhà, dù cho trời có sập xuống, ta cũng phải đỡ.

Ta trông đến ban đêm, mới để mẹ đổi ca.

Về đến nhà, ta không lên lầu, mà là ở thang máy ấn nút “-2”.

Đi vào tầng ngầm thứ hai , cửa thang máy mở ra, một cổ gió lạnh ẩm ướt, đánh thẳng vào mặt.

Thật lạnh.

Đèn ở Tầng hầm ngầm, là điều khiển bằng âm thanh, ta dùng sức ho khan một tiếng, một trái một phải hai bên hành lang đều sáng lên.

Đèn thập phần tối tăm, miễn cưỡng có thể thấy rõ con đường phía trước.

Tường hai bên hành lang đều ướt dầm dề, thỉnh thoảng có bọt nước rơi xuống trên đầu của ta.

Ta nhịn không được run lập cập, tiểu khu trong thành phố thật là phiền toái, phòng dưới mặt đất, ta nếu là một nữ hài tử, tám phần không dám xuống dưới.

Ta theo số nhà đi tìm.

“1303……”

“1304……”

“1036……”

Tìm được rồi!

Ta có chút kỳ quái, sau biển số nhà 1304, vì sao không phải 1305, mà là cách một khối thật lớn, dán biển số nhà 1306.

Ta lại đi lên phía trước hai bước, phát hiện sau biển số nhà 1306, cũng là cách một khối tường thật lớn, mới có một gian phòng khác, biển số nhà viết chính là 1308.

“Đây là ba căn nhà?”

Trong lòng ta giật mình, anh họ đây là một hơi mua 3 căn nhà , sau đó đem tường đập thông?

Không gian lớn như vậy, làm gara đều dư dả, bên trong đến tột cùng có cái gì?