Chương 26: Cứu chị dâu

Tác giả: Hàm Ngư Quân

Bộ dáng của chị dâu nhu nhược đáng thương, làm người nhịn không được sinh lòng thương hại.

“Tiểu Huyền, ta có ba hồn sáu phách bị nhốt ở trong ngọc bội, thật vất vả một phách mới chạy được ra ngoài tới tìm ngươi, ngươi nhất định phải cứu ta.”

Ta lui về sau một bước, lưng đυ.ng phải tường, không thể lui được nữa.

Ta hỏi một vấn đề đặc biệt ngốc .

“Ngươi là người hay quỷ?”

Chị dâu không trả lời, nhưng trong lòng ta đã có đáp án.

Ta lại hỏi cái vấn đề thứ 2.

" Chị như thế nào biết tên của ta?”

Chị dâu từ từ giải thích nói: “Ta vẫn luôn ở trong phòng, ngươi cùng A Long nói chuyện, ta đều nghe thấy.”

Tưởng tượng đến mấy ngày nay, trong phòng luôn có một nữ quỷ, làm ta không rét mà run.

Ta hỏi vấn đề thứ ba, cũng là vấn đề khiến ta thấy khó hiểu nhất.

“ Chị là người phụ nữ của anh họ , vì sao lại hại anh ấy?”

Anh họ bị chị dâu dây dưa, thân thể một ngày không bằng một ngày, nếu không phải bị ta trùng hợp phát hiện, anh họ đến chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nghe ta hỏi như vậy, chị dâu khóc càng mạnh hơn.

“Không phải ta tự nguyện…… Ta không có biện pháp khống chế chính mình…… Ta yêu A Long như vậy, sao sẽ hại hắn……”

Không có biện pháp khống chế chính mình?

“ Chị nói là , có người thao túng chị đi hại anh họ?”

“Vừa đến ban đêm, ta liền không có biện pháp thao túng thân thể của mình…… Mỗi lần ta đều ở trong mộng nói cho A Long, nhưng một khi ngủ dậy, anh ấy liền cái gì cũng đều không nhớ được.”

Điều này giống những gì anh họ đã nói, hắn chỉ nhớ rõ chính mình thường thường sẽ làm mộng xuân, nhưng nội dung trong mộng , lại là một chút cũng không nhớ nổi.

Cũng bởi vậy, khi ta nói chính mình nhớ rõ nội dung ở trong mộng, hắn chỉ cho rằng ta đã làm mộng xuân.

Nhưng hiện tại ta đã biết, mộng là chân thật.

Người phụ nữ trong mộng cùng ta triền miên, hiện đang đứng trước mặt của ta.

“Vì sao em lại nhớ rõ?”

Chị dâu duỗi tay chỉ chỉ vào bả vai của ta.

Trên vai, có vết cắn của tên quỷ gầy nhô xương sườn.

Tuy rằng không biết là nguyên lý gì , nhưng thủ đoạn làm anh họ mất trí nhớ, đối với ta vô dụng.

Biết chị dâu không phải cố ý hại người, ta cũng không còn sợ hãi như vậy

“Tiểu Huyền, vị đạo sĩ kia thủ đoạn lợi hại, ta trốn không thoát khỏi cái lư hương kia , ngươi nhất định phải cứu ta, ta không muốn hồn phi phách tán……”

Nói xong , chị dâu lại khóc lên.

Ta không đành lòng: “ Để em đi tìm anh họ!”

“Không cần!”

Chị dâu một phen kéo ta lại, ngón tay của chị mảnh khảnh, lạnh lẽo, trơn trượt, làm ta không nhịn được nhớ lại.

Đêm hôm trước, chính đôi bàn tay như ngọc này đã vỗ về khắp cơ thể ta.

Chị dâu gắt gao túm cánh tay của ta.

“Ngàn vạn lần không cần nói cho A Long!”

Ta không rõ: “Vì sao?”

“Nếu A Long biết là ta hại anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ về ta như thế nào?”

“Nhưng đây lại không phải là chị làm sai.”

Chị dâu cắn chặt môi, dùng sức lắc đầu.

“Nếu để anh ấy biết, ta còn không bằng chết đi .”

Chị dâu đã chết một lần, nếu chết thêm lần nữa thì tức là hoàn toàn tan biến.

Ta có thể cảm nhận được sự kiên quyết trong lời nói của chị dâu, chị ấy là thực nghiêm túc.

Làm hại anh họ mấy ngày nay, đối với chị dâu mà nói, còn không phải là một loại dày vò sao.

Người đã khống chế chị dâu làm việc ác, thật là đáng chết.

“Chị dâu, chị còn nhớ chính mình đã chết như thế nào không? Là ai điều khiển chị hại anh họ.”

Chị dâu lâm vào hồi ức, vẻ mặt thống khổ.

“Ngày đó khi A Long đi tìm khách sạn đặt hôn lễ, ta một mình ở nhà nấu cháo, có người gõ cửa, nói là đến kiểm tra khí ga.”

“Ta mở cửa, là một nam nhân mang khẩu trang, ta dẫn hắn vào phòng bếp, bỗng nhiên cảm giác cổ bị thít chặt, không thở nổi.”

“Khi có lại ý thức, ta liền ở chỗ này, ẩn thân ở trong một khối ngọc bội.”

Chị dâu không phải bị lửa đốt chết, vết đỏ trên cổ của chị ấy , mới là nguyên nhân chân chính của cái chết.

Nhìn dáng vẻ của chị dâu cũng không biết người phía sau màn là ai, ta lại hỏi nàng: “ Chị có nhớ hay không, phía dưới hộp trang điểm của chị, có đồ án giống với ngọc bội?”

“Ta nhớ rõ, đó là lúc ta đi dạo ở chợ đêm, có một bác gái chủ động tìm ta mời mua , nói là hình Hắc Nha chiêu phúc, ta nhìn cái hộp khá xinh đẹp, liền mua về.”

Không hề nghi ngờ, đây là có dự mưu.

Chỉ là ta đoán không ra, tà giáo Hắc Nha từ lúc bắt đầu chính là hướng về phía anh họ đi, hay là hắn và chị dâu, cả hai người đều là mục tiêu?

Ta ẩn ẩn cảm thấy, việc này khả năng có quan hệ cùng công việc của anh họ.

Âm Thương không phải là thương nhân bình thường , nếu không cẩn thận, đắc tội cũng không phải là người thường.

Nhưng mặc kệ như thế nào, ta đều không thể trơ mắt nhìn chị dâu hồn phi phách tán.

Ta phải cứu chị ấy.

“Em đi lấy ngọc bội!”

“Chờ một chút.”

Chị dâu vội vàng gọi ta lại .

“Bát quái trận đã hình thành, ngươi nếu là trực tiếp xông vào, không những cứu không được ta, còn sẽ làm đạo sĩ kia thức dậy, hắn tàn nhẫn độc ác, khẳng định sẽ không nghe ta giải thích, nếu là bị hắn phát hiện, không đến bình minh ta liền xong rồi.”

“ Vậy làm sao bây giờ?”

“Tiểu Huyền, ngươi ấn theo lời ta nói đi làm.”

Ta không do dự liền đáp ứng.

“Ngươi trước tiên tìm một âʍ ѵậŧ, chỉ có âʍ ѵậŧ mới có thể cứu ta ra ngoài.”

Âʍ ѵậŧ?

Ngày hôm qua, anh họ đã cùng ta giải thích qua, âʍ ѵậŧ chính là đồ vật mà người chết đã từng dùng.

Loại đồ vật này phạm huý , ta sao có thể tùy thân mang theo.

“Tẩu tử, giờ là nửa đêm, ta đi đâu tìm âʍ ѵậŧ được?”

“Ta có thể cảm giác được, trên người của ngươi có.”

Trên người của ta ?

Ta vội vàng đem đồ vật trong túi đều đào ra tới, trừ bỏ mấy tờ tiền mặt nhăn nheo , còn có một chùm chìa khóa bằng đồng .

Chìa khóa tầng hầm ngầm.

Cái này giống như đồ cổ, vừa thấy liền biết là có lịch sử lâu đời, những người dùng qua không biết đã chết bao nhiêu người rồi, xác thật là âʍ ѵậŧ.

“ Chị dâu, kế tiếp làm như thế nào?”

“Thời điểm đạo sĩ bày trận, ta đều nhìn ở trong mắt, ghi tạc trong lòng.”

“Bát quái phân tám phương vị, Càn nam, Khảm tây, Cấn tây bắc, Chấn đông bắc, Tốn Tây Nam, Ly đông, Khôn bắc, đoái Đông Nam.”

“Đạo sĩ theo đó mà bày trận đồ, ngươi làm ngược lại là có thể phá.”

Ta đi ra khỏi phòng ngủ, ngọn nến trong bát quái trận vẫn còn đang cháy , cửa phòng ngủ cách vách đang đóng , tiếng gáy của đạo sĩ rung trời.

Chị dâu trốn ở phía sau cửa, không dám tới gần trận pháp nửa bước.

“Trước phá vị trí phía đông nam.”

Ta dựa theo chị dâu phân phó, đi đến phía đông nam, lại không biết làm như thế nào.

Chị dâu nhắc nhở ta: “Đem rượu trên mặt đất uống hết đi .”

Ta cúi đầu vừa thấy, trên mặt đất bày một cái bát trà, rượu tràn đầy, đều mau tràn ra tới.

Ta ở trong lòng oán trách anh họ, sao lại dùng loại bát trà lớn như vậy, ít cũng phải một lượng rưỡi rượu trắng.

Ta rất ít khi uống rượu, trước đó anh họ chỉ cần dùng mấy chai bia liền có thể hạ gục ta, nếu là uống hết tám bát trà rượu trắng , ta phải say thành cái dạng gì ?

Ta thậm chí hoài nghi chính mình uống không được quá ba bát trà đã phải nằm sấp xuống.

“Tiểu Huyền, trời sắp sáng rồi !”

Chị dâu sốt ruột thúc giục, ta cầm bát trà lên ngửa đầu uống cạn.

Một cỗ mùi cồn khó ngửi nhảy vào trong mũi của ta , rượu trắng xuống bụng, như là bốc cháy, từ đầu lưỡi đến thực quản lại đến dạ dày, đều nóng rát.

Ta nhịn không được ho khan một tiếng, tiếng ngáy của đạo sĩ râu trắng đột nhiên im bặt.

Ta sợ tới mức thở cũng không dám , đạo sĩ râu trắng nếu tỉnh lại, thì tất cả đều xong.

Cũng may không bao lâu, tiếng ngáy lại vang lên.

Chị dâu ở phía sau cửa dùng ngón tay chỉ, nhỏ giọng nói.

“Mặt bắc.”