Chương 25: Chị dâu Tiểu Mân

Kết quả kiểm tra, cùng ngày liền có.

Không phù hợp.

Bác sĩ khuyên ta, thận tuy rằng khan hiếm, nhưng chỉ cần có thận phù hợp, thì có thể tiến hành giải phẫu rất nhanh.

Oán trời trách đất vô dụng, ta chỉ có thể tiếp thu kết quả này.

Ta hỏi bác sĩ, nếu có thận thích hợp , giải phẫu cần bao nhiêu tiền.

“Thận 30 vạn, phí giải phẫu mười vạn.”

Cái giá này , giống như một đạo sét đánh giữa trời quang nổ vang bên tai ta!

40 vạn! Nhà ta dù có đập nồi bán sắt, cũng không lấy ra được số tiền này .

Ta không dám đem số lượng này nói cho mẹ biết , sợ bà tuyệt vọng.

Ta tìm anh họ, hỏi hắn một vấn đề.

“Anh, nếu em trở thành m Thương, trong vòng ba năm có thể kiếm được 40 vạn hay không?”

Anh họ nói không có một chút do dự: “Có thể!”

Hắn từ trong túi móc ra một chuỗi chìa khóa, đặt ở trong tay của ta.

“Xe Đại bôn, 40 vạn, đã thanh toán toàn bộ!”

“Hai phòng ở một trăm m2 , 70 vạn, đã thanh toán toàn bộ!”

“Trà lâu, 30 vạn, đã thanh toán toàn bộ!”

“ Tất cả đều do anh của chú làm m Thương kiếm ra được.”

Ta minh bạch ý tứ mà anh họ muốn biểu đạt, hắn có thể kiếm được, ta cũng có thể.

Chỉ cần có thể kiếm được tiền, chữa khỏi cho cha, thì dù có phải giao tiếp với yêu ma quỷ quái ta cũng nguyện ý.

“Anh, em làm!”

Ta cùng anh họ về đến nhà, hắn đem một chùm chìa khóa đưa cho ta.

Chìa khoá bằng đồng, trông rất cổ, so với ngón tay của ta còn dài hơn , nắm chặt ở trong tay vô cùng lạnh lẽo.

“Tiểu Huyền, ta chờ Lê đạo trưởng làm xong pháp sự sẽ rời đi, không kịp dạy bản lĩnh cho chú. ”

“Đây là chìa khoá của tầng hầm ngầm, đồ vật ở bên trong là khi làm m Thương ta dùng đến, về sau đều thuộc về chú.”

“ Trên chiếc bàn ở phía đông của tầng hầm ngầm, có lập linh bài của Tổ sư gia, chú gọi Tổ sư gia, vái đầu ba cái, về sau chú chính là truyền nhân đời thứ 21 của đại m Thương.”

“ Vái xong , chú bỏ cái bàn ra, kéo chiếc rương gỗ ra tới, bên trong có 36 quyển sách, bản lĩnh m Thương đều ghi tạc rõ ràng trong đó, chú hãy cố gắng học, đừng ném mặt của Tổ sư gia.”

Ta dùng sức gật đầu, vì kiếm đủ tiền cho cha chữa bệnh, ta sẽ chăm chỉ học hành.

“ Tốt, ta chỉ dặn dò đến đây thôi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai chú còn phải đi giúp dì nhỏ.”

Ta mơ mơ màng màng ngủ mất, khi tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

anh họ không ở bên cạnh ta , ta xoa đôi mắt ra khỏi phòng ngủ, mới phát hiện trong phòng khách cơ hồ không có địa phương để đặt chân.

Lão đạo sĩ râu trắng trong tay nắm hai chiếc bút lông, một chiếc chấm mực nước màu đen, một cái bút khác chấm thuốc nhuộm màu trắng.

Sô pha, bàn trà trong phòng khách đều bị dọn sát vào góc tường, khoảng trống lộ ra được vẽ một bát quái trận thật lớn.

Ở giữa bát quái trận, là Thái Cực Đồ đen trắng giao nhau.

Bên trong Thái Cực Đồ để một cái đồng thau làm lư hương, ngọc bội Hắc Nha lấy ra từ huyết san hô, liền được cắm ở trong lư hương.

Giờ này khắc này, đạo sĩ râu trắng trong tay bóp quyết, bước nhanh hành tẩu trong bát quái trận , trong miệng lẩm bẩm.

“Càn vì thiên!”

“Khôn vì địa!”

“Chấn vì lôi!”

“Tốn vì phong!”

“Khảm vì thủy!”

“Ly vì hỏa!”

“Cấn vì sơn!”

“Đoái vì trạch!”

Hắn mỗi lần niệm một câu, anh họ liền đem một cái bát trà đặt ở trên vị trí đối ứng , cũng ở trong bát trà rót đầy rượu.

Đạo sĩ râu trắng tổng cộng niệm tám câu, anh họ thả tám cái bát trà.

Đạo sĩ râu trắng dừng bước chân lại : “Ngày mai mặt trời mọc lên , nữ quỷ bên trong ngọc bội sẽ liền sẽ bị tiêu diệt!”

Anh họ cảm kích: “Đa tạ Lê đạo trưởng đã ra tay!”

Chờ lão đạo sĩ râu bạc trắng về phòng nghỉ ngơi, anh họ muốn mang ta đi bệnh viện, ta thấy sắc mặt của hắn mỏi mệt, bảo hắn cứ ở nhà nghỉ ngơi, ta tự mình kêu taxi đi.

Mẹ trông một đêm ở giường không ngủ, cha vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói đã thoát khỏi nguy hiểm, không đáng lo.

Ta thuê thêm một chiếc giường từ chỗ hộ sĩ, bảo mẹ hãy nghỉ ngơi đi, đến lượt ta tới trông .

Chờ đến lúc ta về nhà , đã là sau nửa đêm, đèn trong phòng khách đã tắt , trong bát quái đồ lại là ánh nến leo lắt, không biết đạo sĩ râu trắng , hay là anh họ châm lửa .

Ta sợ anh họ đã ngủ, rón ra rón rén vào phòng ngủ, ai ngờ anh họ không ở trong phòng.

Ta bật đèn lên , trên mép giường có một cái rương, trong cái rương quần áo nhiều đến tràn đầy.

Dựa theo lời nói của lão đạo sĩ, ngày mai lúc mặt trời mọc , nữ quỷ liền xong đời, anh họ cũng sẽ rời đi.

Mấy bộ quần áo trong rương nhăn nhúm, chiếm không gian không nhỏ, chẳng trách anh họ không đóng được cái rương.

Ta muốn giúp hắn sửa sang lại một chút, liền ngồi xổm xuống, phát hiện trên quần áo, có một cái khung ảnh to bằng bàn tay.

Ta chưa từng gặp qua anh họ ở trong phòng ngủ bày biện khung ảnh, lòng hiếu kỳ thúc đẩy ta đem khung ảnh cầm lên.

Bối cảnh của bức ảnh , là một góc phố hoa hồng, trước vườn hoa có hai người, một nam một nữ.

Nam chính là anh họ, đôi tay hắn vòng qua eo của người phụ nữ , cười thập phần hạnh phúc.

Người phụ nữ mặc áo thun, cái bụng nhỏ không có một chút thịt thừa. Váy ngắn đỏ như lửa , bên dưới là đôi chân dài xinh đẹp dễ làm cho nam nhân nghĩ bậy bạ .

Làm người ta say mê nhất, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp tựa minh tinh của người phụ nữ này.

Mặc cho ai nhìn thấy ảnh chụp này , đều sẽ nói anh họ có phúc khí, nhưng ta lại vô cùng hoảng sợ.

Nhìn bộ dáng người phụ nữ ở trong ảnh, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân của ta dâng lên, theo sau sống lưng của ta , vẫn luôn lạnh đến đỉnh đầu.

Người phụ nữ này, ta đã thấy……

Chính là đêm ta làm mộng xuân!

Người phụ nữ trên người có mùi thơm hoa Hồng dễ ngửi , mặc chiếc qυầи ɭóŧ ren mê người , cùng ta triền miên suốt một đêm!

Không hề nghi ngờ, người phụ nữ trong ảnh, hay người phụ nữ trong mộng của ta, chính là chị dâu…… Tiểu Mân.

Trái tim của ta đập thình thịch thình thịch kinh hoàng. Ta chưa từng gặp qua chị dâu, như thế nào sẽ mơ thấy chị ấy?

Càng làm cho ta vô pháp tiếp thu chính là, ở trong mộng, ta còn đè lên chị.

Ta đã đè chị dâu của mình……người phụ nữ của anh họ!

Cảm giác tội lỗi mãnh liệt, từ trong lòng ta dâng lên.

Ta vội vàng cất khung ảnh vào rương hành lý, không dám xem lại.

Đột nhiên, ta nhớ tới một sự kiện khác khiến lông tơ của ta dựng đứng.

Anh họ bị nữ quỷ dây dưa, ngày ngày mộng xuân, thân thể một ngày so với một ngày càng kém hơn.

Ta không có khả năng sẽ mơ thấy một người chưa gặp qua bao giờ, trừ phi người trong mộng chính là nữ quỷ quấn thân anh họ.

Nói cách khác, nữ quỷ trong ngọc bội , là chị dâu!

Đạo sĩ râu trắng muốn tiêu diệt chị dâu, mà sáng nay anh họ còn giúp đỡ đạo sĩ râu trắng, hoàn thành bát quái trận.

Nếu suy đoán của ta là thật , chẳng phải tương đương anh họ đã đích thân gϊếŧ chết chị dâu sao?

Ta hoảng sợ, đứng dậy muốn đi tìm anh họ.

Không biết có phải do ngồi xổm quá lâu hay không, khi ta đứng dậy, liền thấy một trận hoa mắt , trước mắt cũng mơ hồ lên.

Ta ấn huyệt Thái Dương, muốn vịn tường đứng vững, ai ngờ đèn ngủ trong phòng “ tách ” một tiếng liền tắt .

Cả gian phòng ngủ, lâm vào một mảnh tối đen , duỗi tay không thấy được năm ngón.

Ta ở trong bóng tối sờ soạng, muốn trước tìm được giường ngồi xuống, nhưng giường không tìm được, mà ngón tay lại sờ đến một mảnh mềm mại.

Có người! Là ai?!

Ta run lập cập, vội vàng rút tay về.

Trong phòng ngủ đột nhiên có bóng người.

Ta lúc này mới phát hiện, trước mặt có một người, khuôn mặt xinh đẹp , ở trên cổ có một vệt đỏ, qυầи ɭóŧ ren màu trắng, chân dài tràn ngập dụ hoặc.

Là chị dâu……

Hàm răng của ta run lên, ta đây là gặp quỷ sao?

Ta vừa định mở miệng cầu xin chị dâu đừng hại ta, lại thấy chị dâu trong mắt ngậm nước, khóc như hoa lê dính mưa.

“Cứu cứu ta.”