Chương 24: Âm Thương truyền thừa

Nghe nói trong ngọc bội có quỷ, ta theo bản năng lui về phía sau hai bước, ba người Hồng anh đã tạo thành kinh hách đối với ta, hiện tại vẫn còn chưa có bình tĩnh lại.

Anh họ ổn định lại cảm xúc một chút, đem ngọc bội giao cho đạo trưởng.

“Lê đạo trưởng, phiền toái ngài xử lý một chút.”

Lê đạo trưởngnói được, đem ngọc bội thu vào túi của chính mình.

“Ngày kia là ngày 24 tiết đại thử, dương khí mạnh nhất, bần đạo sẽ dọn trận pháp, siêu độ cho cô ta!”

“Vậy đa tạ đạo trưởng, Tiểu Huyền, thu dọn phòng chú một chút, để Lê đạo trưởngở, mấy ngày tới chú ngủ chung phòng với ta.”

Sau khi ta thu dọn phòng xong, mời Lê đạo trưởngvào trong, Lê đạo trưởngbưng trà đi vào cửa, ngón tay dính nước trà, ở trên mặt tường phía sau cửa vẽ một đạo phù.

Nước trà thấm vào mặt tường, phù ấn rõ ràng có thể thấy được.

Ta có chút không vui, vị đạo sĩ này đem phù họa trên cửa không được sao, tường trắng bị ô uế thì lau như thế nào được.

Bất quá đây đều là việc nhỏ, chỉ cần trong nhà không có quỷ nháo, dù hắn đem nhà hủy đi ta cũng không có ý kiến.

Đạo sĩ râu trắng tựa hồ muốn nghỉ ngơi, đóng cửa lại, ta trở lại trong phòng khách, nhìn thấy anh họ đang ngồi ở trên sô pha phát ngốc.

Đến gần mới phát hiện, trên mặt anh họ, có hai hàng nước mắt.

Đây là lần đầu tiên ta thấy anh họ khóc, trước kia nghe mẹ nói qua, anh họ là một người kiên cường, một mình ở bên ngoài dốc sức làm việc nhiều năm, trước nay chưa từng kêu khổ.

Nam nhân không phải là không đổ lệ, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm.

Ta lấy hai tờ khăn giấy đưa cho anh họ: “Anh, anh không sao chứ?”

Anh họ lắc lắc đầu, ta nhịn không được lòng hiếu kỳ hỏi.

“Anh, Tiểu Mân là ai vậy?”

“Vợ của ta.”

Anh họ nói không phải bạn gái của ta, mà là vợ của ta, hắn kết hôn khi nào ?

“Ngay sau ngày ta cầu hôn, em ấy liền qua đời.”

Ta do dự một chút: “Chị dâu là mất như thế nào?”

Anh họ lau nước mắt, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ.

“Hoả hoạn, phòng bị cháy, lúc ta chạy về tới, toàn bộ nhà ở đều đã bị thiêu hủy.”

“Ngày đó ta ở bên ngoài tìm khách sạn cho hôn lễ, ngay cả lần cuối cùng nhìn thấy mặt cô ấy, cũng không có.”

Anh họ nắm chặt nắm tay, khớp xương răng rắc rung động, ta có thể cảm nhận được nội tâm của hắn thống khổ.

“Đơn vị cứu hoả nói là do đường dây khí thiên nhiên bị hở dẫn tới xảy ra hoả hoạn.”

“Trước khi rời nhà, Tiểu Mân nói nấu cháo cho ta uống ấm dạ dày ….”

Nói đến đây, anh họ bụm mặt, khóc không thành tiếng.

Ta không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể bồi ở một bên.

Ta nhớ tới lời nói của lão đạo sĩ râu trắng cùng anh họ, Hắc Nha trên ngọc bội, là tiêu chí của tà giáo nào đó.

Mà anh họ nói hắn ở trên đi vật của chị dâu, cũng thấy được cái tiêu chí này.

Việc chị dâu chết……vô cùng có khả năng không phải ngoài ý muốn.

Ta nhịn không được lạnh run cầm cập, đem người sống sờ sờ thiêu chết, thật sự là quá ác độc.

Anh họ không khóc, hắn buông cái tay đang che mặt ra, một đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía ta.

“Tiểu Huyền, ta muốn cùng chú thương lượng chuyện này.”

Ta hỏi chuyện gì.

“Chú giúp ta kinh doanh trà lâu đi.”

Ta dại anh mắt, nghe ý tứ này của anh họ, không phải giống như mấy ngày hôm trước bảo ta trông cửa hàng, mà là để cho ta tới làm chủ tiệm.

“Anh, anh không sao chứ?”

Ngữ khí của anh họ thập phần nghiêm túc: “Tiểu Mân không thể chết không minh bạch được, nếu thật là có người hãm hại em ấy, ta phải vì em ấy lấy lại công đạo.”

“Âm Hành đấu tranh, từ trước đến nay ngươi chết ta sống, vì báo thù cho Tiểu Mân, ta cũng không sợ chết, nhưng Âm Thương truyền thừa không thể đứt đoạn, nếu không ta không có mặt mũi nào đi gặp sư phụ.”

“Tiểu Huyền, ta biết chú nhất thời khó có thể làm ra quyết định, chú hãy suy nghĩ kỹ một chút, rồi hẵng trả lời ta.”

Ta vô cùng do dự, mấy ngày nay các sự tình quỷ dị, một việc tiếp theo lại một việc.

Nếu thật tiếp gánh nặng cho anh họ, vào m Hành, chẳng phải là sẽ thường xuyên phải giao tiếp cùng những chuyện thần quái?

Ta sợ cuối cùng rơi vào kết cục chết như thế nào cũng không biết.

Di động của anh họ vang lên, hắn móc ra tới nhìn thoáng qua màn hình, đưa cho ta.

“Dì nhỏ gọi tới.”

Dì nhỏ của anh họ, chính là mẹ của ta.

Ta ấn xuống nút nhận điện thoại, còn chưa có kịp đưa điện thoại tới bên tai, liền nghe được giọng nói nôn nóng của mẹ truyền đến từ trong ống nghe, còn mang theo tiếng khóc nức nở.

“Long Tử, mau bảo Tiểu Huyền tới bệnh viện khu phố !”

Nghe được hai chữ bệnh viện, ta tức khắc khẩn trương lên.

“Mẹ, làm sao vậy?”

“Con ơi, cha con bỗng nhiên bị ngất đi, đang ở trong bệnh viện cấp cứu, con mau tới đây!”

Đầu của ta oanh một tiếng, anh người đều ngốc, đi động cầm trong tay, không biết phải làm sao.

“Đi, đi bệnh viện!”

Anh họ từ trên sô pha đứng lên, lôi kéo ta đi ra ngoài.

Anh họ lái xe đưa ta đến bệnh viện, mẹ liền ở cửa bệnh viện chờ ta.

Hai con mắt của mẹ đều đã khóc sưng, anh người nhìn qua tiều tụy vô cùng.

“Mẹ, cha đâu?”

Giọng nói của ta có chút run, ta đặc biệt sợ hãi, lời mẹ nói ra làm ta vô pháp tiếp thu.

“Đang ở trong phòng hồi sức cấp cứu, bác sĩ không cho mẹ đi vào.”

Mẹ vừa nói vừa gạt lệ: “Buổi sáng cha con nói mệt đến hoảng, mẹ bảo cha con ngủ thêm chốc lát, ai biết giữa trưa đã nấu xong cơm lại như thế nào cũng kêu không tỉnh.”

Ta dùng sức ôm mẹ, cắn răng làm chính mình không khóc, nếu ta mà khóc, mẹ khẳng định sẽ hỏng mất.

Ba người chúng ta ở ngoài hành lang phòng hồi sức cấp cứu chờ đợi, lòng ta dường như có lửa nóng, hận không thể vọt vào bên trong cánh cửa kia.

Dày vò hai tiếng đồng hồ, cánh cửa rốt cuộc đã mở ra.

Một vị bác sĩ đi ra, ta vội vàng đón lên hỏi.

“Bác sĩ, cha ta thế nào?”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, mặt đầy mồ hôi : “Người bệnh tạm thời đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.”

Nghe thế, ta nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

Giọng nói của mẹ phát run: “Bác sĩ, chồng ta rốt cuộc là bị làm sao vậy, đang tốt đẹp, sao bỗng nhiên liền không tỉnh lại?”

“Người nhà cùng ta tới văn phòng một chuyến đi.”

Ta với mẹ đi cùng bác sĩ, anh họ lưu ở bên ngoài giám hộ.

Bác sĩ bảo ta cùng mẹ ngồi xuống: “Người bệnh bị bệnh tiểu đường đã bao nhiêu lâu rồi?”

Mẹ ta mắt choáng váng: “Bệnh tiểu đường, bệnh tiểu đường gì? Chồng ta vẫn luôn thực khỏe mạnh.”

Bác sĩ thở dài: “Các ngươi có biết không, người bệnh ngoại trừ bệnh tiểu đường, còn có bệnh cao huyết áp?”

Ta cùng mẹ đều trợn tròn mắt.

Cha thích nhất là uống rượu, ngày thường ba bữa cơm đều phải uống một chén nhỏ, thói quen đã vài thập niên.

“Người bệnh huyết áp lâu dài không khống chế, hơn nữa còn bị bệnh tiểu đường nên công năng của thận không tốt, đã chuyển biến xấu thành nhiễm trungd tiểu đường.”

Ngực của ta khó chịu, nhiễm trùng đường tiểu.

Ta hỏi bác sĩ, bệnh của cha có thể trị hay không.

“Tình huống trước mắt của người bệnh, một tháng ít nhất phải làm hai đến ba lần lọc thận, nếu về sau có thể gặp được thận thích hợp, thì có thể làm phẫu thuật thay thận.”

“Phí dụng của lọc thận một lần là 400, người bệnh có bảo hiểm hay không ?”

Mẹ vội vàng nói: “Có mua bảo hiểm nông thôn.”

“Có thể được trả một phần, trước chuẩn bị một chút tiền làm thủ tục nhập viện đi, người bệnh còn cần quan sát thêm mấy ngày.”

Mẹ đi nộp tiền, ta không đi theo.

“Bác sĩ, vẫn luôn lọc thận mà nói, bệnh tình của cha ta có thể ổn định sao?”

Bác sĩ nhìn ta một cái, do dự, nói ra tình hình thực tế.

“Tình huống thân thể của người bệnh tương đối kém, thận suy yếu lợi hại, nếu trong vòng ba năm không tìm thấy thận thích hợp thì……”

Thân mình của ta lảo đảo, thiếu chút nữa không ngồi được.

Ba năm, cha còn có thể sống được ba năm.

“Dùng thận của ta có thể được không?”

Cha vất vả nuôi ta lớn, ơn dưỡng dục còn lớn hơn trời, nếu có thể cứu cha, một viên thận có tính là gì.

“Muốn biết, trước tiên phải kiểm tra sự phù hợp thì mới có thể biết là thích hợp hay không. “

Ta không có một tia do dự:

“Bác sĩ, thử xem đi!”