Chương 3: Giá như đêm tân hôn em cũng ngoan

Bên đường không thiếu những bóng ma vật vờ, hình như họ đã giữ lại bộ dáng của bản thân khi chết đi.

Tôi để ý có người toàn thân máu me, có người thân xác không đủ. Nếu như vẫn ở dương gian, tôi nhất định sẽ tự nhủ bản thân rằng đây chỉ là một địa điểm hóa trang mà thôi.

Tôi thầm nhủ bản thân phải kiên cường lên, dù sao thì tôi cũng đã chết rồi, không thể bị dọa đến mức chết thêm lần hai được.

Như nhớ ra được điều gì đó, tôi quay xuống nhìn lại mình, may mắn vẫn y nguyên như lúc còn ở dương gian.

Không thiếu chân cũng không thiếu tay, không máu me cũng chẳng đáng sợ.

Chỉ có khuôn mặt tôi đang trắng bệch, ngoài ra không nhìn ra được điểm nào khiến chính tôi phải cảm thấy sợ hãi nữa.

Vô tình, lúc tôi cúi đầu nhìn xuống, tôi phát hiện bên vai mình có một vết đỏ tươi như máu, giống như một ấn kí nào đó.

Bình thường tôi không phải một người chú ý tiểu tiết, thậm chí có thể nói là khá tùy tiện, nhưng nó đã lọt vào tầm mắt tôi thì tôi vẫn sẽ hỏi tới.

“Đây là cái gì?”

Tôi giật giật áo anh.

Người đàn ông điển trai đi bên cạnh dù sao cũng là người chồng âm hợp pháp của tôi.

Giờ phút này không hỏi anh vài điều thì còn chờ tới bao giờ.

“Ấn kí.”

Tôi biết, chỉ cần nhìn qua là đã rõ ràng, nó là một loại ấn kí nào đó.

Nhưng điều quan trọng là tại sao nó lại xuất hiện trên cơ thể tôi.

Vả lại, hình như chỗ này vừa bị anh hôn qua.

Mặt mũi tôi hơi đỏ lên vì nghĩ tới những chuyện ngại ngùng.

Dù sao sống trên đời ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên tôi được hôn.

Dù trước đây tôi có trải qua một mối tình thanh xuân trong sáng, nhưng vì nó trong sáng quá nên lúc tôi với người đó chia tay thì cũng mới chỉ dừng lại ở việc nắm tay thôi.

Cứ nghĩ lúc chết sẽ là một con ma cô độc, nào ngờ lớ ngớ thế nào lại va ngay vào một người chồng âm.

“Nó có tác dụng gì vậy?”

Anh híp mắt lại, rồi đột nhiên đổi chủ đề.

“Biết anh tên là gì không?”

Tôi không nhìn ra sự chột dạ hay tránh né trong mắt của anh, thế nên vấn đề ấn kí này được tôi bỏ qua một cách nhanh chóng.

Dù sao thì cũng đã chết, cái ấn kí này ngoài làm màu và làm vẻ ra thì có thể làm gì được tôi.

Nghĩ tới câu hỏi của anh, tôi cứng họng, hình như không biết, lúc làm hôn lễ tôi có nghe thấy mẹ của anh gọi tên anh, chỉ có điều tôi không chú tâm nên không nghe rõ bà ấy nói gì.

Tuy nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn vặn lại.

“Anh cũng đâu biết tên tôi.”

Tôi nói với giọng chắc mẩm.

“Du Nguyệt, hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp Đại Học XX, đang tìm việc làm, năm mười bốn tuổi có cảm tình với cậu bạn thanh mai trúc mã, mười tám tuổi yêu đương với học trưởng cùng trường, hai mươi tuổi chia tay người đó, và hiện tại đang là vợ tôi.”

Lúc nói ra quá trình yêu đương của tôi, hình như anh không được vui vẻ cho lắm thì phải.

Tôi nghe ra được, bình thường giọng của anh nghe khá là trầm ấm, nhưng lúc anh gằn giọng lại có chút đáng sợ.

“Tôi là chồng em, tên Lục Thiếu Thành.”

Lục Thiếu Thành? Tên anh rất khí phách, lúc tôi lẩm bẩm tên anh, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác quen thuộc đến mức kì lạ.

Tôi không có ấn tượng sâu sắc về cái tên này nên thực lòng tôi không thể nhớ ra được hồi ức giữa tôi và anh.

Lục Thiếu Thành!

Lục Thiếu Thành!

Cậu ấm nhà họ Lục thì có thể có quan hệ gì với đứa con gái của một gia đình bình thường như cô chứ?

Tôi chợt nhớ tới lúc mẹ anh cho người tới tận nhà tôi để hỏi thăm tôi, sau khi biết tôi đã chết thì mẹ anh càng vui vẻ hơn.

Có thể là bà ấy cũng biết đến cô, biết trước cả khi cô nhận định được bọn họ.

Mọi chuyện xảy ra quả thực có chút kì quái, có phải cô mất trí nên mới không nhớ ra chuyện xưa không?

Anh xoa xoa đầu tôi, tôi muốn tránh đi nhưng bị anh giữ lại.

Tôi không phải một đứa con nít, không cần phải xoa đầu tôi như trẻ con vậy.

“Nếu em dám tránh ra thì anh sẽ ném em xuống đó.”

Anh chỉ chỉ tay về phía sau, tôi ngẩng đầu lên theo hướng anh chỉ.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân tôi rùng mình, là một đám người máu me rùng rợn như zombie.

Nếu có người nói đây là phim trường điện ảnh có khi tôi còn tin. Vì mọi thứ đối với tôi nó vẫn còn mơ hồ.

Tôi không chỉ sợ ma, mà tôi còn sợ máu, ngay lập tức, tôi không dám động đậy nữa, sợ anh nói là làm.

Thực ra tôi không biết rằng, anh tương tư tôi đã lâu, lại yêu tôi đến mức cuồng si như thế thì anh nỡ làm gì tôi được.

Tôi cũng chẳng biết rằng thì ra đã có một người đàn ông yêu tôi đến mức chết cũng không buông.

Đến khi không còn trên dương gian cũng phải bắt tôi theo làm vợ anh.

Anh vỗ vỗ đầu tôi.

“Ngoan lắm, nếu đêm tân hôn em cũng ngoan thế này thì rất tốt.”