Chương 2: Theo anh về

“Lúc sống tôi không có được em, vậy khi chết em cũng đừng hòng tới bên người khác.”

Giọng người đàn ông đó đanh thép, nhưng kì lạ là tôi có thể nghe ra một chút dịu dàng ở trong đó.

Anh ta không phải đang hung dữ với tôi, chỉ giống như là đang đánh dấu quyền sở hữu mà thôi.

Hơi lạnh đó lại phả vào cổ tôi, anh cúi đầu xuống, in lên đó một nụ hôn.

Tôi giật mình đẩy anh ta ra, lần này anh rất tự nhiên mà thả tay, không ôm cứng tôi như trước.

Nói thật, tôi hơi không quen với cảm giác này. Từ nhỏ ba mẹ đã không yêu quý gì tôi, thế nên những chuyện như ôm ấp hay gì đó tương tự tôi đều cảm thấy lạ lẫm vô cùng.

Bây giờ có một người đàn ông xa lạ tới thể hiện tình cảm với tôi làm tôi luống cuống không biết phải làm thế nào.

Đối với tôi, người đàn ông này xa lạ vô cùng, tuy đã là vợ chồng, nhưng vẫn xa lạ thế thôi.

Không biết mạch não nào của tôi nhảy số làm tôi co chân chạy, tôi sợ, hoảng hốt và không biết làm thế nào cho phải.

Anh cũng mặc cho tôi chạy đi, nhìn vẻ mặt anh chính là ‘tôi xem em có thể chạy đi đâu’.

Thế gian rộng lớn như vậy, trốn khỏi anh là việc quá dễ dàng.

Lúc đầu tôi còn không thể đi quá xa so với vạch sẵn, nhưng bây giờ tôi lại cảm giác được thân thể tôi thả lỏng đi nhiều.

Nghĩa là tôi không cần quanh quẩn ở đây nữa.

Tôi là người tự do.

Là một cô hồn dã quỷ tự do.

Nhưng mà…

“Cốp!”

Cả người tôi đập mạnh vào một vòng chắn nào đó.

Nhưng tôi không cảm thấy đau.

Một linh hồn thì biết đau thế nào chứ?

Tôi dơ tay kiểm tra vị trí kia, là một tấm chắn trong suốt, cách người đàn ông kia vài mét.

Nó ngăn tôi không thể chạy ra phía ngoài.

Dù tôi có làm gì, dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chẳng làm nó hề hấn một chút nào.

Tôi nghi anh dở trò quỷ.

Bởi vì ở đây ngoài anh ra thì đâu còn con quỷ thứ ba có thể bày trò như thế?

“Rốt cuộc anh có ý gì?”

Tôi và anh kết hôn giống như một trò đùa vậy.

Mẹ anh ta sợ người đàn ông này sẽ cô đơn ở dưới cõi âm nên mới mua cô về.

Nhưng hai người vốn dĩ còn chưa gặp mặt lần nào. Thế nên anh ta hãy buông tha cho tôi đi.

Lúc tôi đang đắm mình trong suy nghĩ, đột nhiên có một lực tay mạnh mẽ túm lấy tôi.

Bằng một sức mạnh nào đó, anh dễ dàng đưa tay kéo tôi lại gần.

“Em không thể cách xa tôi năm mét!”

Không phải lời dọa dẫm, chẳng phải lời trêu chọc, anh ta đang thông báo cho tôi sự thật tàn khốc này.

Nếu tôi còn sống, tôi nhất định sẽ mắng anh là đồ điên, nhưng bây giờ tôi chỉ là một hồn phách, tôi không dám lớn miếng quát anh.

Nhìn sức mạnh của người đàn ông này xem, nếu tôi dám mạnh mẽ đối đầu với anh, tôi sợ anh sẽ tung một chưởng vồ chết tôi.

“Đi thôi.”

Đi đâu?

Một hồn ma, còn biết đi về đâu đây?

Tôi tuyệt vọng.

Mà dù có đi đâu cũng không nằm trong quyền quyết định của tôi nữa.

Anh ôm tôi ra ngoài, từ lúc chết đi đến giờ, tôi chưa từng ra ngoài nắng, tôi sợ ánh sáng đó sẽ đốt cháy tôi.

Người đời thường nói ban ngày sẽ không có ma quỷ. Thế nên để đảm bảo linh hồn của tôi không bị thương, buổi sáng tôi thường phải kiếm bóng râm để trú.

“Đừng sợ.”

Anh ôm lấy tôi, tôi muốn giãy ra thì…

“Bốp.”

Một tiếng vỗ nhẹ vang lên, theo sau đó là lời hò hét của tôi.

“Này, ai cho anh đánh mông tôi?”

“Em mà ngoan ngoãn thì ai đánh em.”

Trần đời tôi chưa thấy ai ngang ngược như anh ta.

Đừng tưởng là quỷ thì anh muốn làm gì thì làm.

Tuy bây giờ tôi không làm gì được anh.

Nhưng mà…

Nhưng mà…

Trăm năm sau tôi nhất định sẽ…

Thôi dẹp đi. Trăm năm ai biết tôi còn tồn tại hay không.

Được rồi, anh muốn làm gì thì làm đi.

Chắc làm ma cũng không thể chết thêm lần nữa đâu nhỉ?

Đây là vấn đề tôi vẫn luôn suy nghĩ miên man bấy lâu nay.

Chẳng mấy chốc, anh đã dừng lại, nhưng vẫn không chịu thả tôi xuống.

Tôi chợt phát hiện, cảnh vật xung quanh chúng tôi đã thay đổi.

Tôi không biết thì ra gần nơi tôi ở trước đây lại có một nơi như thế.

Nhưng chỉ cần nhìn quanh tôi biết bản thân đã lầm.

Xung quanh là nhà cửa mang theo hơi thở cổ xưa, có một vài người chạy tới đón anh, còn rất lễ phép gọi.

“Thiếu gia.”

Cái gì thiếu gia? Anh chết rồi mà vẫn là người có chức có quyền à?

Tôi ngẩng đầu nhìn ra xa, đúng lúc có một cậu nhóc… ma đang làm trò kinh dị.

Tôi thấy cậu ấy bẻ đầu mình xuống… làm bóng chuyền, cậu nhóc phía đối diện cũng rất hăng hái mà đánh bóng trở lại.

Trong lúc đó, tôi thấy cái đầu đó còn nở một nụ cười… thân thiện.

“Á…”

Tôi kêu lên vài tiếng thảm thiết.

Tôi sợ ma.

Hình như tôi cũng là ma.

Nhưng đâu có ai cấm làm ma thì không được sợ ma nữa.

Tôi không biết, nhưng hãy cứ để tôi sợ đi.