Cô nói với tài xế: “Đi qua bên kia.”
“Đợi chút đợi chút! Qua đó làm gì?” Thịnh Ly nghe xong liền biết cô muốn làm gì, đưa tay che bụng, “Bụng em không thoải mái, có chuyện gì nói sau. Về khách sạn trước đi.”
Thịnh Ly diễn rất đạt, Dung Hoa không biết cô là thật hay giả vờ, đành thôi: “Vậy trở về.”
Diễn hai phút đau bụng xong, cho đến khi xe lái xa rồi, cô mò tay lấy điện thoại cầm lên.
Chu hoàng hậu: 【 Cậu xuất viện rồi? 】
Chu hoàng hậu: 【 Tớ thật tò mò nha, cậu đem em trai soái ca kia xử lý thế nào rồi? 】
Thịnh Ly cẩn thận lấy tay che màn hình, trả lời:【 Tớ kêu cậu ta đến làm trợ lý, tớ nói cái gì cậu ta làm cái đó. 】
Chu hoàng hậu: 【 Cái gì?! 】
Chu hoàng hậu gửi đến một nhãn dán biểu tình lạnh lùng, đó đáp: 【 Người ta là vị thành niên, hà cớ mang thù đến mức này? Quả nhiên không nên dây vào người cung Bọ Cạp. 】
Chu hoàng hậu: 【 Tớ thấy cậu đừng gọi là Thịnh Bạch Tuyết nữa đi, chuyển thành Thịnh hoàng hậu cũng thôi, tớ so với cậu còn trắng vạn lần. 】
Thịnh Ly: 【 Tớ không giải thích rõ với cậu được, dù sao đừng để lộ ra ngoài, bằng không tớ liền mua bản thảo, bôi đen cậu đến tận năm sau. 】
Chu hoàng hậu: 【 …… 】
Rất nhanh liền về đến khách sạn, tài xế giảm tốc độ, lái xe vào bãi đỗ.
Chiếc xe đằng trước không biết xảy ra chuyện gì, chặn trước bất động không di chuyển.
Tài xế đành phải dừng xe.
Thịnh Ly đặt di động xuống, tuỳ ý nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt gặp bóng dáng quen thuộc bên lề đường đối diện. Anh kéo theo một chiếc vali to màu đen, trên vai đeo cặp sách, bước chân đi rất nhanh.
Đèn đường bị cành lá xum xuê chắn lại, ánh sáng duy nhất rơi xuống người thanh niên.
Mọi thứ trở nên mơ hồ, Thịnh Ly cũng không biết vì sao, bản thân bằng một cái bóng cũng có thể nhận ra Dư Trì.
Dư Trì bước ra khỏi tia sáng mỏng manh, băng qua đường, liền thấy xe bảo mẫu đỗ ở trước.
Anh dừng một chút, thu hồi ánh mắt, nhanh chân hướng đến nhà trọ bên cạnh.
Nhà trọ cũ kỹ, nhìn qua cũng đoán được giá phòng, so với khách sạn cao cấp mà Thịnh Ly ở thì chênh lệch rất lớn. Có điều, nơi này cách không xa, đi bộ mấy phút là tới.
Dư Trì không ở nhà?
Thịnh Ly không biết quan hệ anh và người nhà tệ cỡ nào, nghỉ hè cũng không nguyện ý về nhà.
______
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng khách sạn bị Viên Viên mở ra.
Thịnh Ly bò dậy, sờ sờ cổ, ngơ ngác ngồi trên giường. Dung Hoa đi tới mở chút rèm, muốn mượn ánh sáng tự nhiên xem mặt cô bình phục thế nào. Đến gần hơn, chau mày nói: “Hôm qua em mấy giờ ngủ? Sao lại có quầng thâm?”
“Mười hai giờ.” Thịnh Ly không chút sinh khí đáp lại, tay vẫn sờ trên cổ: “Ngủ không ngon, gặp ác mộng.”
Dung Hoa: “Mơ thấy dung nhan mình bị huỷ sao?”
Thịnh Ly: “……”
Giấc mơ này cùng ai nói cũng được, ngoại trừ Dung Hoa.
Cô nằm mơ thấy mình bị Dư Trì cắn một cái vào cổ, răng nanh xuyên qua da thịt, máu chảy đầm đìa. Cơn đau trong mơ như thật, khiến cô tỉnh dậy cũng cảm thấy cổ đau âm ỉ.
“Không có.”
Thịnh Ly nhớ đến bộ dạng cười chân thành của Dư Trì, không hiểu sao rùng mình một cái, chà xát cổ: “Ngủ không sâu nên bị sái cổ rồi.”
Viên Viên nghe thế, lập tức tới điều chỉnh cho cô.
Thịnh Ly đứng dậy: “Không cần, chị đi tắm đây.”
Đại khái Dung Hoa vì quá bận rộn nên không đề cập đến chuyện tìm gặp chủ nhà hàng nữa. Ngoài Thịnh Ly, cô còn dẫn dắt một nam nghệ sĩ tên Lộ Tinh Vũ, kém Thịnh Ly ba tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi.
Dung Hoa một mực nói rằng đây là lần duy nhất cô nhìn sai người rồi, nhặt phải một tên khiến mình không thể bớt lo lắng, Lộ Tinh Vũ cứ cách một đoạn thời gian lại đâm Dung Hoa một nhát.
Lần này không biết lại xảy ra chuyện gì, Dung Hoa liên tục gọi điện cho truyền thông để ép bản thảo. Thịnh Ly căn bản lười quan tâm đến sư đệ bất thành này.
Chạng vạng tối, Dung Hoa muốn rời đi.
Mặt Thịnh Ly gần như đã khỏi hẳn, chỉ có vài đốm đỏ bé xíu vùng gần khoé miệng, thoạt nhìn như bị muỗi đốt, cũng giống như cố tình trang điểm tàn nhang.
Cô vẽ mày tô son, thoải mái tiễn Dung Hoa xuống lầu.
Tài xế đã ở đứng chờ sẵn ven đường.
Lúc lên xe Dung Hoa vẫn còn nói chuyện điện thoại, nói thêm vài phút thì cúp máy, nhìn về phía Thịnh Ly: “Chị đã tìm xong trợ lý cho em rồi, ngày mai cử tới. Là con gái, rất ngoan.”
Ánh mắt Thịnh Ly nhìn phía trước, toàn bộ sự chú ý rơi vào người thiếu niên đang qua đường.
Cô đột nhiên nói: “Không cần, em tự tìm xong rồi.”
“Hả? Em còn tự tìm trợ lý?”
Dung Hoa nhíu mày, thuận theo ánh mắt Thịnh Ly nhìn sang, lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Thịnh Ly chỉ chỉ Dư Trì: “Là cậu ấy. Nhà mở hàng ăn, nấu nướng không thành vấn đề.”
Dung Hoa đen mặt, hít sâu một hơi, phẫn nộ cười: “Chị thấy em là bị điên rồi đi? Tìm cậu ta làm trợ lý, không biết còn tưởng rằng em bao nuôi tiểu thịt tươi trong đoàn phim đấy.”
Thịnh Ly nghĩ thầm, suy nghĩ này không sai.
Nhưng đoán chừng, tiểu thịt tươi không nguyên ý.
“Dư Trì.”
Cô hô tên anh.
Dư Trì vốn vờ như không thấy, lúc này không thể không quay đầu lại.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn rõ mặt Thịnh Ly, nhan sắc đã khôi phục về dáng vẻ như trên màn ảnh, trắng trẻo xinh đẹp. Một vài điểm nhỏ kia dường như không ảnh hưởng đến ngoại hình xuất chúng của cô, thậm chí càng thêm phần đặc biệt.
Cô mỉm cười xán lạn, ngoắc tay về phía anh: “Đến đây một chút.”
Dư Trì mi tâm nhíu lại, trên mặt thoáng không kiên nhẫn, đi tới.
Anh đứng trước mặt cô, lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chị Dung, nhìn sắc mặt của vị tiểu thịt tươi này đi.”
Thịnh Ly hăng hái ngắm anh, lại cau mày cười một tiếng.
“Chỗ nào bộc lộ giống như tình nguyện để em bao dưỡng chứ? Dáng vẻ thà chết chứ không chịu nhục, sắc thái thiếu kiên nhẫn, đây chính là hận không thể cách xa em mười mét.”