Chương 11

Dung Hoa: “……”

Dư Trì biểu tình không đổi nhìn cô, khắp mặt viết: Tra nữ, tránh xa ra một chút.

*

Lời của tác giả:

Mọi người đánh giá khí chất của tra nữ này bao điểm?

Dù sao, em trai nhỏ cũng cho 100 điểm rồi.

Có lẽ bởi vì vẻ chán ghét trên mặt Dư Trì thể hiện quá rõ ràng, Dung Hoa nhất thời không biết nên nói gì, cảm thấy tươi tỉnh lên một chút. Thường ngày Thịnh Ly có rất nhiều người hâm mộ nhỏ tuổi, đây là lần đầu tiên cô thấy có nam sinh không nể mặt Thịnh Ly.

Cô đưa mắt nhìn qua Thịnh Ly, cảm thấy bộ dạng này chỉ là muốn bắt nạt nam sinh vị thành niên, không giống có thể có loại tâm tư khác.

“Vậy cũng không được.” Dung Hoa cự tuyệt như cũ.

Thịnh Ly ngẫm nghĩ, mở miệng liền nói dối: “Còn hai ba tháng là cậu ấy khai giảng mà. Trước đó chị cũng nghe qua rồi, mười mấy tuổi đầu cậu ấy đã trà trộn vào nhóm diễn viên quần chúng, hôm qua còn ở bên đó ngồi chờ nữa kia. Chị xem dáng vẻ này có thể diễn cái gì chứ? Thi thể sao?”

Bỏ qua biểu cảm lạnh nhạt trên mặt Dư Trì, cô đường hoàng nói tiếp: “Mùa hè oi bức thế này mà nằm đất mấy tiếng đồng hồ sẽ cháy da, cậu ấy tranh thủ nghỉ hè kiếm việc làm thêm, em đây là giúp người ta.”

Nói xong, cô hếch mày với Dư Trì: “Có đúng không?”

Dư Trì chết lặng: “Đúng, cảm ơn chị.”

Dung Hoa nhíu mày, vẫn muốn nói gì đó.

“Em yêu đương chị không cho, em muốn bao nuôi tiểu thịt tươi chị cũng không cho. Ngày tháng ở đoàn phim nhàm chán như thế, lẽ nào em không thể tìm chút thú vui à?”

Thịnh Ly bước tới trước, khoé miệng cong lên, ngữ khí tràn đầy uỷ khuất.

“Đều là nghệ sĩ dưới tay chị, Lộ Tinh Vũ náo loạn thế nào chị đều nhịn, em cái gì cũng không làm mà chị còn tức giận. Cẩn thận em trả lại chị một nhát dao lớn.”

Dung Hoa cả ngày bị Lộ Tinh Vũ làm tức giận đến phát điên, tâm tình lao lực quá độ: “Bỏ đi, chị lười quản em, em tự biết chừng mực.”

Thịnh Ly đưa mắt nhìn xe rời đi, vừa quay đầu muốn đùa giỡn Dư Trì hai câu.

Đối phương đã nhấc bước bỏ đi.

Đi nhanh như thế, sợ cô ăn mất hay sao?

_____

Sáu giờ năm mươi phút sáng hôm sau.

Thịnh Ly ngồi trong phòng hoá trang, thợ trang điểm cẩn thận kiểm tra khuôn mặt cô: “Còn có mấy đốm nhỏ li ti chưa hết, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dung nhan của chị, hoá trang lên là không thành vấn đề.”

Mở đầu của《 Giang Sơn Quyển 》, Thịnh Ly diễn nữ chính Vân Lan người sinh ra trong một hào môn bị thảm sát, cô là người duy nhất trốn thoát được. Phân đoạn này đã từng quay qua, là trước thời gian cô nằm viện.

Hiện tại tiếp tục quay đến phân cảnh thoát thân của cô, vì là liều mạng bỏ trốn nên tất nhiên tạo hình không thể đẹp. Hôm nay, cô hoá trang thành một nam nhân đi bụi, hoà vào đoàn xe và đám thương nhân đi ngang qua, cưỡi ngựa chạy trốn đến nước láng giềng.

Thịnh Ly hơi ngẩng mặt, để cho thợ trang điểm tuỳ ý hoá trang.

Liếc nhìn điện thoại, đã là bảy giờ năm phút.

Dư Trì vẫn chưa đến, không phải bị lời nói hôm qua của cô hù doạ rồi chứ?

Một tiếng sau, Thịnh Ly hoá trang xong.

“Dư Trì, sao cậu lại đứng ngoài cửa?”

Thịnh Ly vừa đứng dậy, nghe thấy âm thanh từ bên ngoài của Viên Viên, hướng tới liếc nhìn. Ngay cả góc áo của Dư Trì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe được giọng anh trầm ngâm nói: “Vào trong không tiện nên tôi chờ bên ngoài. Có chuyện gì cần tôi làm không?”

Viên Viên không quyết định được, quay đầu cầu cứu: “Ly Ly…”

Thịnh Ly đi tới cửa, trông thấy Dư Trì lười biếng đứng dựa bên cạnh. Anh hôm nay đội mũ lưỡi trai màu đen, tai nghe một bên đeo lên, một bên còn lại rủ xuống ngực. Thịnh Ly nhìn anh, hỏi: “Cậu tới lúc nào?”

Ánh mắt Dư Trì dừng trên người cô mấy giây, quay đầu nhìn phía trước, nhàn nhạt đáp: “Bảy giờ.”

“Vậy cậu không biết chít* một tiếng?”

*chít: âm thanh nhỏ, ý của chị là sao anh không ra hiệu là mình đã đến.

“Chít.”

“…”

Thịnh Ly ngẩn ngơ vài giây, trực tiếp cười với Viên Viên.

Viên Viên dừng một chút, phụ hoạ ha ha hai tiếng.

Dư Trì nhíu mày, không phải cô kêu anh nói sao?

“Cậu làm sao, lại đáng yêu như thế.”

Thịnh Ly cười đến chảy nước mắt, vui vẻ thưởng thức vẻ tức giận của Dư Trì. Cảm thấy giữ anh bên cạnh làm trợ lý, quả là sáng suốt.

Thợ trang điểm đi tới, hỏi: “Đây là ai vậy?”

Thịnh Ly thu lại ý cười, nghiêm trang nói: “Em trai này vừa thi xong Đại học, nhân lúc nghỉ hè muốn làm thêm ở đoàn phim, chị Dung liền sắp xếp cậu ấy khoảng thời gian này làm trợ lý cho tôi.”

Nhìn sắc mặt Dư Trì không tốt, cô phất tay.

“Cậu đến đạo diễn bên đó chờ tôi đi.”

Dư Trì một khắc cũng không muốn lưu lại, gật đầu rời đi.

Hôm trước Dư Trì có đến đoàn phim, hầu hết mọi người đều gặp qua, nhưng thấy hôm nay anh lại đến nữa thì đặc biệt tò mò, đến làm gì nhỉ? Có điều, anh đứng bên ngoài địa điểm quay phim, không phận sự miễn vào.

Cho tới khi Thịnh Ly cùng Viên Viên từ phòng hoá trang đi đến, mới đem anh vào cùng.

Liên quan đến Dư Trì, Viên Viên thống nhất trả lời theo Thịnh Ly, còn tự giác che đậy bồi thêm vài câu: “Bởi vì Dư Trì nhất định muốn bồi thường viện phí và tiền thuốc men, Ly Ly nhìn cậu ta vẫn là học sinh nên bỏ qua. Nhưng Dư Trì cảm thấy có lỗi, vừa khéo chị Dung đang muốn tìm trợ lý cho Ly Ly nên để cậu ta đến giúp đỡ, việc kia coi như cũng xí xoá.”

Có một lần, lời này bị Dư Trì nghe được toàn bộ.

Cái chuyện đổi trắng thành đen này đến trợ lý cũng chuyên nghiệp, anh thấy Thịnh Ly đừng nên gọi là “Thịnh Bạch Tuyết” nữa, kêu “Thịnh Bạch Liên*” còn tạm được.

*Bạch Liên: chỉ người đạo đức giả.

Buổi trưa kết thúc công việc, Dư Trì không muốn đυ.ng mặt nhân viên giao hàng, càng hông muốn để cho mẹ anh và Giang Đông Mẫn biết thời gian gần đây anh làm việc tại đoàn phim, đành đeo tai nghe đi ra ngoài.