Chương 9

【 Tên nhóc đó tắt máy hai ngày rồi, có biết hắn ngông cuồng thế nào không? Tôi nói hắn đi chết, hắn liền trả lời, có người nói hắn trị giá vài trăm vạn, hỏi tôi có từng này tiền không? Nếu không có, hắn không chết được. 】

Thịnh Ly: “……”

Cô mím chặt khoé miệng, giuơng mắt nhìn Dư Trì.

Dư Trì bị nhìn chằm chằm đến khó chịu, vô thức cau mày.

“Dư Tiểu Trì.”

Thịnh Ly cười híp mắt nhìn anh, nhãn thần loé sáng tinh nghịch.

“Chị là nói qua mạng cậu trị giá mấy trăm vạn sao?”

Dư Trì: “…”

Toàn thân vốn dĩ đang ung dung bị một lời này làm cho cứng nhắc.

Thịnh Ly khoanh tay lại, dịu dàng cười: “Vậy bắt đầu từ mai, cậu đến làm trợ lý của tôi. Tôi bảo gì cậu làm đó, đến khi cậu khai giảng thì dừng. Chuyện này xoá bỏ toàn bộ, thế nào?”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Ta làm chủ, bán đệ đệ cho tỷ tỷ.

Dư Trì sửng sốt, lập tức nhíu mày, sắc mặt lạnh đi tám phần: “Không thế nào cả.”

“Cái gì?”

Thịnh Ly vô tội nhìn anh, càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tồi, có thể ức hϊếp tiểu vương khốn khϊếp vừa ngoan ngoãn vừa cứng đầu này, quá là thú vị đi.

Cô phớt lờ thái độ lạnh lùng của anh, ngữ khí mềm mỏng: “Như thế này không phải rất thoả đáng sao? Hơn hai tháng nữa cậu mới khai giảng. Số người muốn làm trợ lý cho tôi xếp hàng dài đến tận nước Pháp, tôi trực tiếp đưa cậu số thứ tự đầu tiên, cậu còn uỷ khuất?”

Thoả đáng chỗ nào?

Cô thật sự cho rằng anh là đem bán cho cô? Còn cái gì mà, nói gì phải làm theo đó.

Dư Trì mặt không biểu tình: “Vậy chi bằng tôi đi diễn thi thể.”

Thịnh Ly: “…?”

Thiếu chút nữa là cô thở không ra hơi, tim phổi tắc nghẽn.

Ý này có nghĩa, cô trong mắt anh, đến một cỗ thi thể cũng không bằng?

“Viên Viên.”

Sắc thái của Thịnh Ly lạnh nhạt vài phần, đột nhiên đứng lên.

Viên Viên nơm nớp lo sợ: “A, em ở đây…”

Nghĩ thầm, không phải lại muốn cô đem người đi diệt khẩu đó chứ?

Làm trợ lý sao lại khó khăn như vậy!

Mấy ngày nay, phòng hoá trang không có người vào, bên trong cũng không có điều hoà lớn, chỉ có một điều hoà quạt đứng. Viên Viên vừa vào phòng đã mở, nhưng hiệu quả làm lạnh chậm, không khí thì oi bức.

Thịnh Ly mang theo một làn gió đi tới, bước nhanh đến cạnh Dư Trì, nhàn nhạt liếc qua.

“Chúng ta đi nhà hàng một chuyến, tìm ông chủ và bà chủ nói chuyện. Không cần làm khó vị thành niên.”

Đại khái, Dư Trì không ngờ cô muốn đến nhà hàng, dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn cô: “Đây chính là sở thích xấu xa của chị sao?”

Thời khắc này, Thịnh Ly dường như nhìn thấy một tia chán ghét trong đáy mắt anh.

Tóc anh đã cắt ngắn, giống như bức ảnh trong phiếu dự thi Đại học. Rất nhanh, khoé miệng kéo lên một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, đôi mắt đen láy sáng rực, giống như một cậu thiếu niên 18 tuổi bình thường. Tràn đầy sức sống, thẳng thắn hồn nhiên.

“Thời gian tới đây, tôi làm trâu làm ngựa cho chị. Chị bảo tôi làm gì, tôi liền làm cái đó.”

“Tôi bán cho chị rồi, được chưa?”

Tâm can Thịnh Ly không giải thích được mà lỗi đi một nhịp, im lặng nhìn anh.

Một giây sau.

Dư Trì đã thu lại bộ dạng vô hại rạng rỡ của mình, tay đút trong túi quần, đứng thẳng. Không mặn không nhạt hỏi: “Chừng nào bắt đầu đi làm?”

Thịnh Ly: “…”

Cô có cảm giác Dư Trì như đang quay một cảnh đối đầu với mình, đối phương nhân lúc cô không phòng bị, nhanh chóng nhập vai, rồi tuỳ tiện thoát ra.

Khiến cô mất cảnh giác, mất cơ hội, thất thế.

Nhưng dẫu sao bao năm lăn lộn trong cái giới giải trí này, việc đột nhiên bị một thiếu niên làm cho chấn động không thể phản kích, cũng thật vô lý.

Rất nhanh, cô chuyển qua bộ mặt tươi cười: “Được thôi, bảy giờ sáng ngày kia đúng giờ tới đoàn phim, đến muộn sẽ xử phạt.”

Dư Trì lười hỏi xử phạt cái gì, quay người muốn rời đi.

“Vậy tôi đi trước."

Thịnh Ly nhớ đến một chuyện, gọi anh lại: “Đợi đã.”

Dư Trì quay đầu: “Còn có chuyện gì?”

“Thay số điện thoại đi.” Thịnh Ly đề nghị, “Chắc là không ảnh hưởng chứ?”

Dư Trì muốn đổi, nhưng thẻ căn cước của anh để ở chỗ cô, không có thẻ căn cước không thể đổi sang số mới.

Anh lãnh đạm nhắc: “Thẻ căn cước của tôi ở chỗ chị.”

Thịnh Ly: “…”

Cô chưa từng tự mình làm mấy chuyện này, nhất thời quên mất hiện tại đổi sổ cần có thẻ căn cước, quay đầu: “Viên Viên, mang căn cước đưa cho cậu ấy.”

Viên Viên vốn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, thế nào tự nhiên lòi ra một đồng nghiệp?”, nghe thế liền máy móc lấy ra một chiếc thẻ căn cước đưa Dư Trì.

Người đi rồi, khó khăn lắm cô mới hoàn hồn, do dự nói: “Ly Ly, chị Dung chắc chắn sẽ không đồng ý.”

“Vì sao?” Thịnh Ly đem mũ và khẩu trang bỏ xuống.

Viên Viên kêu ca: “Làm gì có trợ lý nào dáng dấp đẹp trai như thế chứ!”

“Dáng dấp đẹp trai không tốt sao?”

Đầu óc Thịnh Ly lơ đãng xuất hiện hình ảnh Dư Trì chân thành mỉm cười, cô vỗ vỗ lên vai Viên Viên.

“Đừng kì thị vẻ ngoài của người khác. Về sau cậu ấy và em là đồng nghiệp, đối xử tốt một chút.”

Viên Viên: “???”

Cô nào có!

Thịnh Ly uy hϊếp: “Đừng nói với chị Dung, đích thân chị sẽ nói, nếu không trừ lương!”

Viên Viên: “…… Được.”

_____

Buổi tối, Thịnh Ly và Dung Hoa cùng đoàn phim ăn cơm tối tại nhà hàng nằm giữa đường phồn hoa nhất Ảnh Thị thành. Bởi vì hôm sau còn có cảnh quay nên tất cả đều không uống rượu, chủ yếu là Dung Hoa và đạo diễn Lưu thảo luận về công việc của Thịnh Ly. Thịnh Ly tới, chỉ an tĩnh làm nền.

Tối muộn mười giờ rưỡi, mọi người lái xe rời đi.

Trên đường về đi ngang qua nhà hàng đoàn phim đặt cơm, cửa nhà hàng mở toang, đèn đóm sáng trưng, xem ra còn khách chưa về.

Hiệu quả công việc của Dung Hoa cực kỳ cao, việc có thể làm liền giải quyết trong một nốt nhạc, không bao giờ làm chậm trễ đến giây tiếp theo, giống như người máy đã được lập trình sẵn.