Chương 9: Vũ Thủy (8)

Trong chốc lát, trên bàn cờ đã được đặt đầy quân cờ, tốc độ đánh cờ của hai người cũng chậm lại.

Người trung niên khẽ thở dài: "Mỗi lần con trả lời đều ngoài dự liệu của ta, nhưng lời ấy từ miệng con nói ra nên ta cứ cảm thấy đó là chuyện tất nhiên, dường như đối với con mà nói, đây là một chuyện rất hợp lẽ thường."

"Con sống ở Tô gia gần hai mươi năm, là lão gia vớt con từ dưới sông lên, Xương Hà và con, là sư huynh đệ bước ra từ cùng một Luyện Lô, nói chính xác, chúng ta là người nhà." Tô Mộ Vũ nhàn nhạt nói.

Người trung niên lắc đầu: "Người như Xương Hà, sẽ không xem lão gia là người nhà, cũng sẽ không xem ta là người nhà, người mà được nó xem là người nhà chỉ có mỗi mình con thôi."

"Nhưng bây giờ con là Khôi, thân làm Khôi, nên bảo vệ tính mạng của đại gia trưởng." Tô Mộ Vũ trầm giọng.

"Chỉ thế thôi?" Người trung niên khẽ nhíu mày, "Ta vẫn luôn nghĩ, sẽ có một vài nguyên nhân khác."

"Sư phụ đã dạy con, giữ lời là điều quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta, vậy sát thủ đã nhận tiền lại vì nhận được một số tiền lớn hơn mà quay lại gϊếŧ khách hàng, đến cuối cùng ngay cả trật tự cũng loạn, nếu sát thủ không có lý do để tồn tại, thì Ám Hà cũng như thế." Tô Mộ Vũ trả lời.

Người trung niên cười khổ: "Con rất thông minh, nhưng đôi lúc lại quá bướng bỉnh."

"Đã trở thành công cụ gϊếŧ người, nếu trong lòng không có chút bướng bỉnh, thì có sống cũng như đã chết." Tô Mộ Vũ đặt quân cờ cuối cùng xuống, "Sư phụ, người thua rồi."

Người trung niên vung tay áo, những quân cờ trước mặt đều hoá thành bột mịn, sau đó cầm chuôi của đoản kiếm bên cạnh: "Xương Hà biết ta võ nghệ không tốt, nhưng lại có mấy phần tình nghĩa với con, nên bảo ta đến nói chuyện, nó biết cho dù con không nghe lời ta, thì ít nhất cũng sẽ lãng phí thời gian để đánh ván cờ này."

"Nếu đã có mấy phần tình nghĩa, vậy sư phụ, có thể không cần rút kiếm không?" Tô Mộ Vũ chậm rãi hỏi.

Người trung niên trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Con không thắng nổi đâu, gia chủ ba nhà đã nhẫn nhịn lâu như vậy, cơ hội này bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù đại gia trưởng có thể trị khỏi, họ cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để gϊếŧ ông ấy. Các con không có cơ hội, đây là tình thế chắc chắn phải chết."

"Lần này đối với cả ba nhà đều là tử cục, cho dù là ai, đã bước vào thế cục này thì không có nhà nào thắng cả." Tô Mộ Vũ đứng dậy, "Gia chủ ba nhà rất nhanh sẽ nhận ra, họ đã phạm phải một sai lầm rất lớn."

Người trung niên vẫn rút kiếm, chỉ là ông không chĩa kiếm về phía Tô Mộ Vũ, mà đặt lên cổ của mình, ông cười khổ: "Xin lỗi."

Tô Mộ Vũ nắm chặt nắm đấm: "Đây là Tô Xương Hà kêu sư phụ làm như vậy sao?"

Người trung niên hất tay trái lên, thắp một nén hương trên bàn đá, ông cúi đầu: "Con có thể đợi thêm một nén hương không?"

"Năm đó lúc con và Xương Hà ở Luyện Lô học nghệ, có một ngày bị người khác tính kế rơi xuống vách núi, là sư phụ đã cứu bọn con lên, phần tình nghĩa này con đã ghi nhớ rất nhiều năm, dùng một nén hương đổi hết tình nghĩa này, có đáng không?" Tô Mộ Vũ hỏi.

Người trung niên lắc đầu: "Không đáng. Nhưng cũng giống như lời con nói lúc nãy đấy, không thể không làm."

Tô Mộ Vũ gật đầu ngồi xuống, đặt dù giấy bên cạnh, sau đó nhắm mắt lại.

Hai người cứ thế im lặng ngồi đó, cho đến khi hết một nén hương. Tô Mộ Vũ mở mắt, đoản kiếm trước mặt người trung niên trong nháy mắt gãy làm đôi, ông cười khổ, lấy đoản kiếm vứt đi, rồi nói với Tô Mộ Vũ: "Trên đường vẫn còn trở ngại."

Tô Mộ Vũ đứng dậy, lấy dù giấy từ dưới đất lên, lúc đi qua người trung niên, hắn nói: "Nên đi vẫn sẽ đi." Hắn tiếp tục đi về phía trước, rừng cây trước mặt đầy sương mù, càng đi vào sương mù càng dày, chỉ là bên trong rừng cây ngẫu nhiên lại phát ra vài tia sáng của đèn l*иg, lộ ra mấy phần quỷ dị.

"Đồng tử điểm đăng, âm hồn lấy mạng." Tô Mộ Vũ đứng lại, chậm rãi nói.

"Hahaha." Tiếng cười của đứa bé vang lên ở sau lưng Tô Mộ Vũ, ánh sáng của đèn l*иg cũng chợt loé lên sau lưng hắn.

"Anh em tốt của ngươi Tô Xương Hà, cũng đã từng làm Đồng Tử Điểm Đăng đấy." Một giọng nói âm nhu truyền đến từ nơi xa, chỉ thấy bốn tên to con khiêng một chiếc kiệu đi ra từ trong sương mù, một nam nhân tóc dài đang ngồi trên đó, nhẹ nhàng phẩy quạt. Nam tử mặc toàn thân màu trắng, sắc mặt trắng bệch, gầy như que củi, nhìn qua có mấy phần u ám.

Tô Mộ Vũ một lần nữa đem dù cắm xuống đất, nắm chặt chuôi dù, rút ra một thanh kiếm cực kì nhỏ và dài.

"Xem ra ta không có tư cách nhìn thấy Thập Bát Kiếm Trận của Chấp Tán Quỷ rồi." Nam nhân tóc dài nhếch miệng nở nụ cười.

Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: "Ở Ám Hà, ngươi là một trong số người hiếm hoi mà ta muốn gϊếŧ."

Nam nhân tóc dài đưa tay vén tóc mai: "Thế à, vậy thì vinh hạnh quá."

Tô Mộ Vũ điểm chân, đâm kiếm về phía nam nhân tóc dài, nam nhân tóc dài mạnh tay vỗ lên kiệu, bốn tên to con đồng thời lui về sau, chiếc kiệu màu trắng biến mất trong sương mù, trường kiếm của Tô Mộ Vũ đâm xuống đất, đang lúc quay người, lại thấy một đứa trẻ xuất hiện trước người hắn, tay của đứa bé ấy hất lên, ngọn đèn l*иg màu đỏ kia quấn lấy trường kiếm của Tô Mộ Vũ.

"Năm đó lẽ ra người đi là ngươi, nhưng Tô Xương Hà thay ngươi làm Đồng Tử Điểm Đăng này. Cuối cùng nhiệm vụ thành công, nhưng lúc đi bảy người, lúc quay về lại chỉ còn mình hắn." Giọng nói của nam nhân tóc dài từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Lựa chọn tốt nhất của Tô Mộ Vũ lúc này tất nhiên là vung trường kiếm, đứa bé trước mắt trong nháy mắt có thể đầu rơi xuống đất, nhưng hắn lại chọn rút kiếm lui về sau, đứa bé đó cười cười, một lần nữa ẩn thân vào sương mù dày đặc. Sau đó một thanh kiếm bay ra từ trong màn sương dày, Tô Mộ Vũ cầm kiếm lùi mạnh, thanh kiếm đó bay lướt qua tóc mai của hắn. Trong Mê Vụ Trận, chủ trận ẩn mình, dựa vào Đồng Tử Điểm Đăng làm quân cờ dẫn dụ con mồi xuất hiện, Đồng Tử Điểm Đăng làm mồi nhử nên cơ hội sống sót rất ít, mà trận chủ của Mê Vụ Trận, cái người giống như âm hồn kia, lúc Tô Mộ Vũ còn chưa trở thành sát thủ đã có tiếng tăm lừng lẫy rồi.

"Hahaha, ta cuối cùng cũng biết vì sao năm đó Tô Xương Hà muốn thay ngươi đi rồi. Nếu người điểm đăng là ngươi, ngươi đã chết từ lâu." Nam nhân tóc dài cười vang nói.

Tô Mộ Vũ nhắm mắt lại, cúi đầu, cố gắng cảm nhận vị trí hiện tại của nam nhân tóc dài.

"Thật khó mà tưởng tượng, Chấp Tán Quỷ tiếng tăm lừng lẫy của Tô gia, tên vô danh từ đống thi thể ở Luyện Lô bò ra ngoài, hôm nay là thủ lĩnh Chu Ảnh, thế mà lại là một người có tâm địa thiện lương." Nam nhân tóc dài cười lạnh, "Không nỡ ra tay với một đứa bé?"

Tô Mộ Vũ bỗng nhiên mở mắt, quay người về bên trái, trường kiếm trong tay khẽ vung.

"Động thủ!" Nam nhân tóc dài cảm giác được luồng sát khí mãnh liệt, nghiêm nghị quát.

Trong sương mù đột nhiên xuất hiện mười mấy Đồng Tử Điểm Đăng, thả người nhảy lên, hất đèn l*иg trong tay, đánh về phía Tô Mộ Vũ. Đám nhóc bao vây Tô Mộ Vũ, nếu Tô Mộ Vũ muốn động thủ, nhất định phải gϊếŧ đám nhóc ấy bước ra ngoài.