Chương 8: Vũ Thủy (7)

Sấm mùa xuân chợt vang.

"Xụyt!" Tô Mộ Vũ ghìm dây cương, an ủi ngựa đen mới vừa bị hoảng sợ, con ngựa này là con ngựa mà do hắn chính tay chọn lựa, tất nhiên sẽ không vì nghe thấy tiếng sấm mà sợ hãi, sau khi ngựa đen đã bình tĩnh lại, Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, nhìn ba người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.

Người cầm đầu đeo một thanh kiếm lớn, thân hình khôi ngô, trên mặt mang theo ý cười ôn hoà, mà đứng bên cạnh hắn là hai cô gái xinh đẹp thướt tha, một người mặc đồ tím quỷ mị yêu dị, người còn lại mặc đồ đỏ phấp phới như ngọn lửa. Nam tử khôi ngô cười: "Vũ ca đúng là người giống như tên, đi đến đâu là mưa đến đó."

Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: "Tô Xương Ly, Tô Tử Y, Tô Hồng Tức, là Xương Hà bảo các ngươi đến sao?"

Nam tử khôi ngô được gọi là Tô Xương Ly gật đầu: "Là đại ca bảo ta đến, huynh ấy bảo ta cản huynh, nếu không được nữa thì…"

Tô Hồng Tức che miệng cười: "Thì để bọn ta ngủ với huynh."

Con ngươi của Tô Mộ Vũ khẽ híp một cái, lập tức xoay người xuống ngựa, chỉ thấy một đoá hoa đỏ yêu dị theo tay của Tô Hồng Tức tấn công về phía hắn, hoa đỏ lướt qua đỉnh đầu hắn, phía dưới sáu cánh hoa đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt xuyên qua con ngựa đen kia, Tô Mộ Vũ vội vàng bung dù, lui về phía sau, chặn dòng máu văng tung tóe kia lại.

Tô Tử Y than nhẹ một tiếng, giọng nói mềm mại đáng yêu: "Hồng Tức muội muội đừng vội, lẽ nào muội vẫn nghĩ dựa vào đoá Lục Diệp Phi Hoa của muội mà gϊếŧ được Mộ Vũ ca ca sao?"

Tô Mộ Vũ nhìn con ngựa đen đã ngã xuống đất, mặt không cảm xúc nói: "Các ngươi muốn cản ta sao?"

Tô Xương Ly không có ý muốn che giấu, gật đầu: "Đại ca muốn đại gia trưởng chết nhưng lại không muốn huynh chết, cho nên cách tốt nhất là bảo bọn ta cản đường huynh."

"Có phải các ngươi nghĩ rằng, ta sẽ không gϊếŧ các ngươi không?" Tô Mộ Vũ xoay người, khẽ nâng dù giấy trong tay, lộ ra đôi mắt của mình.

Trong lòng của ba người bọn Tô Xương Ly đều hoảng hốt.

Đôi mắt đó trong nháy mắt lộ ra sát khí, khiến lông tơ ba người họ đều dựng hết lên, thanh kiếm trên lưng Tô Xương Ly không tự chủ mà chấn động. Nét yêu mị trên gương mặt của Tô Tử Y cứng đờ, chỉ còn lại giọt mồ hôi trên trán, chậm rãi rơi xuống.

Bởi vì nam nhân tay đang cầm dù, đột nhiên đứng sau lưng bọn họ.

Nếu lúc nãy Tô Xương Ly muốn động thủ, có lẽ ba người họ đã chết lâu rồi.

"Xương Hà nghĩ rằng ta sẽ không gϊếŧ các ngươi, cho nên phái các ngươi đến cản ta. Hắn nghĩ mình có thể nhìn thấu lòng ta. Nhưng ta từng là Chấp Tán Quỷ của Tô gia, bây giờ là Khôi của đội sát thủ Chu Ảnh, ta đã gϊếŧ rất nhiều người nên bây giờ ta cũng không khống chế được sát tâm của mình." Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng di chuyển cán dù.

Tô Xương Ly nuốt một ngụm nước bọt, dưới sự ép bách mạnh mẽ này mà cố gắng nâng tay lên, ấn lên trên thanh kiếm.

"Ngươi muốn rút kiếm à?" Tô Mộ Vũ lạnh lùng hỏi.

Tô Xương Ly giật mình, phía sau lưng đã ướt đẫm, tay cầm kiếm cũng có chút run rẩy, hắn miễn cưỡng cười: "Chẳng qua ta thấy nó ồn quá thôi!" Tô Xương Ly dùng lực ấn kiếm xuống, âm thanh chấn động trong nháy mắt bị đè lại.

"Quay về nói với Xương Hà, đại gia trưởng không thể gϊếŧ." Tô Mộ Vũ đi về phía trước, "Cũng không gϊếŧ được."

Đợi Tô Mộ Vũ đi xa trăm trượng, Tô Xương Ly mới đặt mông ngồi xuống đất, Tô Tử Y và Tô Hồng Tức cũng mồ hôi đầm đìa, Tô Xương Ly liếʍ môi, cười khổ nói: "Đại ca đúng là hại người mà, bảo chúng ta đi đối phó Vũ ca, ta thấy Vũ ca không cần động thủ, chỉ dùng sát khí thôi cũng hù chết ta rồi."

Tô Hồng Tức nhìn bóng lưng Tô Mộ Vũ, sâu kín nói: "Các ngươi nói xem, nếu bây giờ ta thả tất cả Phi Hoa ta có, có thể làm huynh ấy bị thương không?"

Tô Tử Y cười lạnh: "Ngươi có thể thử xem." Tô Hồng Tức sờ vào ngực, sau đó sắc mặt liền thay đổi.

"Thế nào?" Tô Tử Y hỏi.

Tô Hồng Tức giơ tay lên, đống cánh hoa rơi xuống đất, nàng cười khổ: "Lúc nãy Tô Mộ Vũ đi ngang qua đã hủy hết Lục Diệp Phi Hoa của ta."

Tô Xương Ly nhìn thi thể của con ngựa đen trước mặt, trầm giọng nói: "Con ngựa này chết rồi, huynh ấy rất giận, nếu ngươi không phải là Tô Hồng Tức, có lẽ ngươi cũng đã chết theo nó rồi."

"Vì một con ngựa à?" Tô Hồng Tức cau mày.

Tô Xương Ly đứng dậy: "Vũ ca là một người rất kỳ quái. Ngươi rất khó để biết được phía sau đôi mắt của huynh ấy ẩn chứa điều gì, đang nghĩ cái gì. Cả Ám Hà này, ta nghĩ chỉ có đại ca mới hiểu được huynh ấy."

"Cho nên chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi hả?" Tô Tử Y hỏi.

"Hoàn thành rồi, nói ra cũng buồn cười, chúng ta ở trong Ám Hà cũng coi như sát thủ hàng đầu, kết quả đại ca giao cho chúng ta nhiệm vụ đi gϊếŧ ngựa." Tô Xương Ly ấn huyệt thái dương, "Còn lại giao cho bọn họ đi."

"Là sư phụ sao?" Trong rừng, Tô Mộ Vũ dừng bước, khẽ nâng dù giấy.

Một người trung niên quấn miếng vải đen trước mắt đang ngồi ở đó, trước mặt người trung niên bày biện một bình trà, một bàn cờ và một thanh kiếm, nghe thấy giọng nói của Tô Mộ Vũ, ông dường như rất vui, gật đầu: "Đã lâu không gặp. Không đúng, phải nói là đã lâu không nghe thấy giọng con rồi."

Tay nắm cán dù của Tô Mộ Vũ khẽ dùng lực, giọng nói có hơi giận dỗi: "Cái tên Tô Xương Hà này!"

"Đừng trách Xương Hà, là do ta tự mình muốn đến." Người trung niên nhàn nhạt nói, "Ta nghĩ sau chuyện này, chúng ta không còn cơ hội gặp mặt nữa, nên muốn đến đây gặp con, chơi một ván cờ."

"Con phải nhanh chóng lên đường, không có thời gian." Tô Mộ Vũ hướng dù về phía trước, "Sư phụ."

"Ta chẳng qua chỉ là một giáo tập trong Luyện Lô, võ công của con không phải do ta dạy, Thập Bát Kiếm Trận của con lại càng không liên quan gì ta, ta chỉ là người cùng con chơi vài ván cờ mà thôi."

"Năm đó ở Luyện Lô, nếu không có sư phụ, con và Xương Hà có lẽ đã chết từ lâu rồi." Tô Mộ Vũ cúi đầu, vẻ mặt cung kính.

"Con biết đấy, kiếm thuật của ta rất tệ." Người trung niên ngẩng đầu, tuy rằng không nhìn thấy Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ nhìn thanh kiếm trên bàn, dường như đã đoán được cái gì.

"Chơi một ván cờ đi." Người trung niên duỗi tay, trên bàn cờ đã hạ một quân cờ đen.

Tô Mộ Vũ thu dù giấy, trước khi ngồi xuống ghế đá, hạ một quân cờ trắng: "Sư phụ tới đây, là muốn khuyên con liên thủ với Xương Hà sao?"

Người trung niên gật đầu: "Các con cùng nhau liên thủ phá được rất nhiều tình thế nguy hiểm, hai đứa là một cặp đôi hợp tác ăn ý nhất của Ám Hà trăm năm nay, lần này, ta tin hai đứa vẫn có thể làm được."

"Mỗi một lần hợp tác lúc trước, bọn con có chung lập trường, nhưng hôm nay, người hắn muốn gϊếŧ, là người con từng uống máu thề với trời sẽ liều mạng bảo vệ." Tô Mộ Vũ trầm giọng.

Người trung niên sửng sốt: "Đại gia trưởng có xứng đáng để con làm vậy không?"

Tô Mộ Vũ do dự một lúc, nói: "Không đáng."