Chương 45: Xuân Phân (12)

Tam Lý Đình bên ngoài thành, sau khi người của Mộ gia đã đi hết, Tô Mộ Vũ nhìn Tô Triết, lại quay sang nhìn Bạch Hạc Hoài, có hơi ngượng ngùng nói: "Cha con thúc vừa nhận lại nhau, hay là con tránh mặt một lát?"

"Không cần không cần." Bạch Hạc Hoài phất tay, "Huynh cứ đứng đó, nếu không còn ngượng hơn."

Tô Triết gãi đầu: "Thân rơi vào hiểm cảnh, cha con nhận lại nhau, một cảnh tượng khiến người khác cảm động thế này, Triết thúc của ngươi vẫn chưa thích ứng được."

"Vậy thì vừa đi vừa nói. Thời gian không còn nhiều, nhanh chóng quay về Chu Sào thôi." Tô Mộ Vũ nói.

"Được." Hai cha con đồng thời gật đầu, vậy là Tô Mộ Vũ nhanh chóng đi về phía trước, hai người bọn họ bước theo sau.

Bạch Hạc Hoài nhìn Tô Triết, nhàn nhạt nói: "Mẫu thân, bà ấy chết rồi."

Tô Triết vậy mà lại bình tĩnh, gật đầu: "Cha biết rồi."

"Cha biết à?" Bạch Hạc Hoài sững sờ.

"Nàng ấy mắc một căn bệnh lạ, đến thần y của Dược Vương Cốc cũng bó tay, cha cũng đã hỏi qua Mộ Tử Trập, phật trượng của cha đánh đầu của hắn muốn lệch đi luôn rồi, mà hắn vẫn nói với cha bệnh này không trị được." Tô Triết cười khổ nói.

Bạch Hạc Hoài khẽ cau mày: "Cha vẫn luôn biết hết?"

Tô Triết nhẹ xoay phật trượng trong tay: "Có một người bạn nói cho cha biết chuyện mẹ con bị bệnh, nên cha lén tới Ôn gia, cũng tìm cách giúp nàng ấy tìm thần y. Trong lúc đó có gặp phải ông ngoại con, xém chút bị ông ấy giận chó đánh mèo hạ độc chết. Sau khi mẹ con qua đời, cha lại đến Ôn gia thêm vài lần, lại không thấy con đâu, cha còn tưởng ông ngoại giấu con đi đâu rồi, lại không ngờ con lại đến Dược Vương Cốc học nghệ. Đám người đó và Ôn gia xưa nay không hoà thuận, sao lại nhận con làm đệ tử vậy?"

Bạch Hạc Hoài cười: "Còn không phải là do con có thiên phú sao, làm cho sư phụ nhất định phải thu nhận con làm đệ tử. Tên tiểu sư điệt kia của con rất không hài lòng, dù sao như thế thì hắn phải nhỏ hơn cữu cữu Ôn Hồ Tửu đến tận hai vế. Không đúng, nếu cha đã dễ dàng vào Ôn gia như vậy, tại sao trước giờ lại không đến gặp mẹ con?"

Tô Triết thở dài: "Sau lưng cha là đại gia trưởng, ông ấy nói nếu cha lại đi tìm mẹ con và con, thì ông ấy sẽ phái mười hai tiêu Chu Ảnh gϊếŧ một nhà ba người chúng ta. Còn có ông ngoại con Ôn Lâm, ông ấy nói muốn hạ độc tên là Huyết Nùng Vu Thủy cho cha. Trúng phải độc này, có thể khiến cho xương cốt của cha bị độc hoá, con cũng biết tính tình của ông ngoại con rồi đấy, không phải là đang doạ người đâu."

Bạch Hạc Hoài cau mày: "Những lời này, sao cha không nói với mẹ?"

"Đã nói với nàng ấy rồi, nàng ấy nói chỉ cần một nhà chung ta ở bên nhau, thì có chết cũng được. Mẹ con là một người cố chấp. Nhưng cha không muốn để nàng ấy chết, không muốn con chết, cho nên cha rời xa hai mẹ con con." Tô Triết bất đắc dĩ nói, "Có điều vào buổi tối trước khi nàng ấy ra đi, cha vẫn đến gặp nàng."

"Cái gì?" Bạch Hạc Hoài kinh hãi.

"Hôm đó ông ngoại con không cản cha nữa, nhân lúc mọi người đều đang ngủ, dẫn cha đến trước giường của mẹ con. Bọn ta nói chuyện một lúc lâu, nàng ấy đã ra đi trong lòng cha. Năm đó con vẫn còn nhỏ, ngủ trên chiếc giường bé xíu bên cạnh, cả đêm không tỉnh dậy lần nào." Trong giọng nói của Tô Triết có mấy phần dịu dàng.

Bạch Hạc Hoài nghi hoặc: "Nhưng ông ngoại nói với con, cha là người bạc tình bạc nghĩa, lừa dối tình cảm của mẫu thân…"

Tô Triết nổi giận mắng: "Ông già chết tiệt này!"

"Có điều mẫu thân nói cha không phải như vậy, cho nên con rất muốn tìm được cha, đích thân hỏi cha." Bạch Hạc Hoài nghĩ đến dáng vẻ của mẫu thân khi nói về Tô Triết, trong mắt như có ánh sao, tràn đầy ước ao và hoài niệm.

Tô Triết gãi đầu: "Vẫn là A Cẩm có lương tâm. Năm đó còn trẻ, cha thấy chỉ có tình yêu là lớn hơn tất cả, cha nghĩ với năng lực của cha có thể đối kháng với quy tắc của Ám Hà. Nhưng đến cuối cùng vẫn là không được. Vốn dĩ cha đã đánh đến họ sắp phải đồng ý rồi, sau đó họ nghe nói cô nương đó chính là thiên kim của Ôn gia, đại gia trưởng cũng không chịu giúp cha nữa…"

Tô Mộ Vũ quay đầu lại, nói: "Triết thúc đã rất lợi hại rồi. Thúc kết hôn với người ngoài tộc mà vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn bảo vệ được thê tử và con gái."

"Hahahaha. Ai cho ngươi nghe trộm đấy!" Tô Triết vung tay, một cái vòng vàng đánh về phía Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ cũng không né tránh, trên đầu trúng một cái vòng vàng, thân thể lộn một vòng, giẫm trên một nhánh cây, lần nữa đi về phía trước: "Triết thúc, tại sao lúc thúc nghiêm túc nói chuyện, tiếng phổ thông lại tốt lên nhỉ?"

Tô Triết cười: "Lúc còn trẻ ta bị phái đến Tiêu Sương Cảnh chấp hành nhiệm vụ, lần đó đi năm sáu năm trời, học được giọng địa phương ở đó, sau này không sửa được, muốn nói tốt tiếng phổ thông phải nghiêm túc suy nghĩ, mệt lắm."

"Vậy bây giờ cha đi cùng với tụi con… không phải là lại vi phạm quy tắc gia tộc rồi sao?" Bạch Hạc Hoài bỗng nhiên phản ứng lại.

Tô Triết sững sờ, sau đó gật đầu: "Nói như vậy cũng đúng, ta cứ vậy đi theo các con, những người Tô gia đó sẽ đến tìm ta gây phiền phức. Có điều bây giờ tình hình đặc biệt, lần này đại gia trưởng bị thương, quy tắc trong Ám Hà vỡ nát hết rồi, thậm chí ta nghĩ Ám Hà sắp sụp đổ rồi. Mọi người đều không nói quy tắc, vậy ai làm việc nấy đi."

Bạch Hạc Hoài cau mày: "Sư phụ luôn nói với con, Ám Hà là một tổ chức vô cùng nghiêm cẩn, sao bây giờ nhìn vào lại lỏng lẻo thế?"

"Cái này cũng phức tạp. Ám Hà đã có vài trăm năm, vốn đã yếu ớt rồi, cộng thêm mấy đời nay nhân tài chỉ còn là con số không, nên đã sáng lập ra chế độ người vô danh, tạo thành xung đột giữa người trong tộc và ngoài tộc. Vốn dĩ thân thể đại gia trưởng khoẻ mạnh, thực lực được xưng là mạnh mẽ nhất Ám Hà trăm năm nay, có thể miễn cưỡng duy trì sự cân bằng vi diệu này, bây giờ đại gia trưởng ngã xuống, những vấn đề vốn không nhìn thấy nay lại hiện lên."

Tô Mộ Vũ khẽ cau mày, trong tay nắm chặt chuôi kiếm: "Triết thúc."

"Ta nghe con gái ta." Tô Triết cười, "Con gái ta nói thế nào thì là thế ấy, con gái ta nói bây giờ chúng ta quay đầu chạy, thì ở đây cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng không có ý kiến. Mộ Vũ ngươi không cần căng thẳng, ranh giới cuối cùng của ta là sẽ không gϊếŧ ngươi."

"Nhưng nếu thần y muốn đi, ta sẽ cản." Tô Mộ Vũ sâu kín nói.

Bạch Hạc Hoài cười, tiếp tục đi về phía trước: "Đi Chu Sào. Muốn đi cũng phải cứu đại gia trưởng rồi mới đi. Có được ân tình này, lần này Ám Hà sẽ không thể ngăn cản gia đình chúng ta đoàn tụ nữa."

Tô Triết nhún vai: "Ài, ai cũng nói Mộ Vũ là đệ nhất mỹ nam của Ám Hà trăm năm nay, xem ra cũng không sai, con gái nhìn trúng hắn rồi à? Thích nam nhân của Ám Hà, không phải là chuyện gì tốt đâu."

Bạch Hạc Hoài bất lực lắc đầu: "Không phải, con nói này, sao cha lại mắng chính mình vậy?"

Tô Mộ Vũ thở phào: "Thần y là truyền nhân Dược Vương Cốc, quy tắc của Dược Vương Cốc, không thể giữa đường bỏ người bệnh không lo."

Bạch Hạc Hoài vẫn lắc đầu: "Không phải không phải. Đó là quy tắc của bọn Tân Bách Thảo, liên quan gì đến Bạch Hạc Hoài ta?"

Tô Triết sững sờ: "Vậy thì nguyên nhân gì?"

Bạch Hạc Hoài chìa tay ra, khẽ xoa xoa: "Đã nhận tiền rồi!"

Tô Triết dở khóc dở cười: "Sao con lại giống hệt mẫu thân thế hả…"