Chương 44: Xuân Phân (11)

Thành Cửu Tiêu.

Một cánh cửa son trong đại viện.

Mười mấy đao khách thân hình khôi ngô đang đứng ở đó, đao của họ vác theo đều không có vỏ, trên thân đao phản xạ ánh mặt trời, phát ra ánh sáng lạnh thấu xương.

Sau lưng mấy tên đao khách đó, ông lão có mái tóc hoa râm đang ngồi uống trà. Bên cạnh ông cắm một thanh đao lớn, trông rất hung lệ, trên mặt ông có một vết đao dài dữ tợn, nhưng điều không hài hoà ở đây chính là, trước mặt ông lại bày một chiếc bàn dài trang nhã cùng với bộ ấm trà tinh xảo.

Ông ung dung đốt lửa, hương trà chầm chậm tỏa ra khắp nơi.

Đao khách trong viện nhìn về phía trước, thần sắc không có chút thay đổi, giống như những bức tượng được điêu khắc.

Sau cùng cửa lớn chậm rãi được đẩy ra, Tạ Khiên Cơ ôm lấy thi thể không còn đầu của Tạ Phồn Hoa từ bên ngoài bước vào. Ông lão khẽ ngẩng đầu, lông mày có hơi run nhưng cũng rất khó để phát hiện.

Nhóm đao khách tránh ra, làm thành một con đường.

Tạ Khiên Cơ ôm Tạ Phồn Hoa bước từng bước về phía trước, đi xuyên qua nhóm đao khách đến trước mặt ông lão.

Ông lão ung dung rót một ly trà, đẩy về trước.

Tạ Khiên Cơ buông thi thể xuống, quỳ một chân trên đất: "Tạ Phồn Hoa trong quá trình giành lấy Miên Long Kiếm, bị người của Tạ gia gϊếŧ chết."

"Thân thể ngươi không tốt, không thể uống rượu, chỉ có thể uống chút trà, ngươi còn nói uống trà có thể kéo dài tuổi thọ. Nhưng ta đã nói với ngươi từ lâu, người làm sát thủ, liếʍ máu trên lưỡi đao, vui được ngày nào thì vui ngày ấy." Ông lão khẽ ngẩng đầu, nhìn thi thể của Tạ Phồn Hoa, nhưng trên thi thể không có đầu, đến cái nhìn cuối cùng cũng không làm được. Trong lòng ông lão bỗng nổi lên cơn giận dữ, rút thanh đao bên người, chém một đao xuống, khiến chiếc bàn dài cùng với bộ ấm trà đều vỡ nát.

Nước trà nóng hổi bay lên, đổ lên người của Tạ Khiên Cơ, Tạ Khiên Cơ cắn chặt răng, không nói gì, hắn biết đây là sự trừng phạt của gia chủ dành cho hắn. Đám đao khách còn lại đều quỳ xuống đất, đồng thanh nói: "Gia chủ nén bi thương."

Ông lão nhìn Tạ Khiên Cơ trên đất: "Đồ đệ của Tạ Thất Đao đâu?"

Tạ Khiên Cơ trong lòng kinh hãi, bất lực nói: "Tạ Bất Tạ bại trong tay Tô Mộ Vũ, sau đó rời đi, không rõ tung tích."

"Không rõ tung tích?" Ông lão khẽ cau mày, "Ý của ngươi là, Tạ Bất Tạ làm phản chạy trốn rồi?"

Tạ Khiên Cơ cúi đầu: "Đệ tử không dám."

"Ám Hà trước nay không có cách nói không rõ tung tích, tự ý rời đi, chính là phản bội." Ông lão duỗi một ngón tay ra, khẽ đưa qua lại, "Phái hai người đi tìm hắn, sau đó truyền tin cho Tạ Thất Đao, bảo hắn cũng đến thành Cửu Tiêu."

Tạ Khiên Cơ ngẩng đầu: "Thất Đao thúc, trước đây ta có đi tìm thúc ấy, bị thúc ấy đuổi ra ngoài."

"Vạn sự đều có cái giá của nó, nếu hắn muốn bảo vệ đồ đệ của hắn, vậy thì phải trả cái giá này. Ám Hà không phải môn phái giang hồ, đóng cửa luyện đao, buồn cười." Ông lão cười lạnh nói.

"Vậy bây giờ…" Tạ Khiên Cơ đứng dậy.

"Ai cho phép ngươi đứng dậy." Ông lão vung sống đao lên, trực tiếp đánh cho Tạ Khiên Cơ ngã xuống đất, "Cứ quỳ ở đó, quỳ ba ngày cho ta."

"Gia chủ." Bên trong đám người, một đao khách bước ra, người đó so với những đao khách còn lại rõ ràng gầy yếu không ít. Bởi vì đó là một cô gái.

Ông lão nhìn nàng một cái: "Hoạ Khanh."

"Lần này, giao cho ta đi." Cô gái khẽ giương khoé miệng.

Bên trong một đại viện khác ở thành Cửu Tiêu.

Một nhóm người mặc áo trắng tụ tập ở đó.

Bọn họ ai nấy đều mặc áo trắng, đến cái bàn, cánh cửa, hay cây cột bên trong viện đều được sơn thành màu trắng, giống như đang muốn làm tang sự.

Đương nhiên, lúc đầu họ không có cái dự định này. Chỉ là bởi vì Mộ gia của Ám Hà, trước giờ luôn thích màu trắng mà thôi. Người của Mộ gia, gia chủ Mộ Tử Trập từ trên xuống dưới, ra ngoài đa số chỉ mặc màu trắng, nhìn vào không nhiễm bụi trần, siêu nhiên thế ngoại, ngày thường không tránh được bị người của Tô gia và Tạ gia cười nhạo, làm nghề sát thủ kiếm tiền mà còn muốn học đòi văn vẻ.

Nhưng mà, hôm nay, màu trắng của cả cái viện này rất hợp hoàn cảnh.

Bởi vì thật sự có người chết rồi.

Bên trong Ám Hà, có người chết là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng cái chết lần này, lại là con trai của gia chủ Mộ gia, Mộ Bạch.

Người gϊếŧ Mộ Bạch, vẫn là người của Tô gia.

Thi thể được đặt trên giường gỗ, bày ở giữa viện.

Mộ Thanh Dương mặc đạo bào đứng bên cạnh giường gỗ, khẽ xoay đồng tiền hoa đào trong tay, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết Vi trước mặt.

Hai tay Mộ Tuyết Vi khép lại trong tay áo, cúi đầu nhìn thi thể của Mộ Bạch.

L*иg ngực của thi thể bị ấn sâu, rõ ràng là bị vật nặng đập lên, cứ vậy nện chết một người đang sống sờ sờ.

Người của Mộ gia y thuật rất cao, nếu so với Dược Vương Cốc cũng chỉ kém vài phần, nhưng y thuật có lợi hại hơn nữa cũng không thể cứu sống một người đã chết.

Mọi người vây quanh thi thể, không ai dám nói chuyện. Bởi vì bọn họ đang chờ đợi một người.

Gia chủ Mộ gia, Mộ Tử Trập.

Cánh cửa màu trắng không được mở ra, nhưng lại có một thân ảnh rơi xuống trước mặt họ.

"Gia chủ!" Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.

Mộ Tử Trập nhìn thấy giường gỗ ở giữa viện, cũng nhìn thấy thi thể đang nằm trên giường gỗ đó, sắc mặt ông không có bất cứ dao động nào, chậm rãi bước đến cạnh giường, ông nhìn thi thể: "Là ai gϊếŧ?"

"Tô gia, Tô Triết." Mộ Thanh Dương trả lời.

Mộ Tử Trập gật đầu: "Nếu như là vòng vàng của hắn, quả thật có thể tạo thành vết thương như thế này. Tô gia thế mà lại phái ra một tên quái vật, bọn họ đứng về phía đại gia trưởng à?"

Mộ Thanh Dương lắc đầu: "Chắc là không phải, ông ấy xuất hiện cũng để gϊếŧ vị thần y của Dược Vương Cốc, nhưng giữa chừng lại động thủ gϊếŧ người của chúng ta. Ta và thiếu chủ vốn dĩ đã chạy được rồi, nhưng thiếu chủ vẫn trúng phải vòng vàng của Tô Triết. Ta liều chết mới cướp được thi thể của thiếu chủ về."

"Người của Ám Hà, sáng còn sống tối đã chết, cũng là chuyện thường. Dù cho đó là con trai ta cũng vậy. Chư vị không cần như thế." Mộ Tử Trập xoay đầu, không tiếp tục nhìn thi thể nữa.

Mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Tuyết Vi và Mộ Thanh Dương nhìn nhau, biết rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

"Đưa hắn lên đây." Mộ Tử Trập bỗng nhiên nói.

Mọi người kinh ngạc, Mộ Tuyết Vi cuống quýt muốn mở miệng, Mộ Thanh Dương lập tức cản nàng, hắn xoay người: "Chuyến này quay về, quá xa xôi."

"Không xa, hắn đã đến rồi." Mộ Tử Trập nhìn về phía cửa lớn.

Cánh cửa màu trắng chậm rãi mở ra, bốn người thuộc Mộ gia mặc áo trắng đầu đội mũ rộng vành khiêng một chiếc quan tài màu đen từ ngoài cửa bước vào, bốn người không tiếng động tiếp đất, giống như ma quỷ, nhưng khi bốn người buông tay đặt chiếc quan tài màu đen kia xuống đất, lại phát ra một tiếng vang lớn và ngột ngạt.

Mặt của Mộ Thanh Dương xanh mét, nắm chặt tay phải: "Gia chủ…"

"Nếu Tô gia đã muốn cá chết lưới rách, vậy thì Mộ gia ta chơi cùng bọn họ tới cùng." Mộ Tử Trập đi đến bên cạnh quan tài màu đen, nặng nề vỗ một cái.