Chương 43: Xuân Phân (10)

Gần Chu Sào.

Chỉ Điệp Phi Vũ đầy trời.

Tô Xương Hà đạp lên trên không trung, hai tay nhanh chóng vung lên, năm thanh chủy thủ xoay tròn trên ngón tay hắn, làm thành một đạo kiếm hoa vô cùng đẹp mắt, sau đó chém rơi từng con Chỉ Điệp. Hắn lớn giọng nói: "Đường đường là gia chủ Mộ gia, chỉ biết điều khiển mấy thứ của phụ nữ thế này à?"

Mộ Tử Trập duỗi tay, đưa ra trước mặt, thấp giọng nói: "Điệp Vũ, Cửu Trương Cơ."

Những con chỉ điệp kia toàn bộ đều dừng động tác lại, bao vây Tô Xương Hà bốn phía. Tô Xương Hà nhìn, trên những con chỉ điệp đó, hầu như đều quấn lấy sợi tơ khó nhìn thấy được, phía trên sợi tơ có dính đầy bột phấn, phát ra ánh sáng màu xanh.

"Tiêu rồi." Tô Xương Hà thấp giọng mắng một câu, nhưng đã không kịp rồi. Một ngọn lửa màu xanh u ám bốc lên, dọc theo sợi tơ dẫn đến lên thân bướm, sau đó chỉ điệp bốc cháy, phát ra một tiếng "ầm", nổ tung trên không trung thành những đoá hoa đẹp đẽ.

Mộ Tử Trập ngẩng đầu, cười lạnh: "Tống Táng Sư của Ám Hà, cũng chỉ có vậy."

Ánh lửa tắt dần, quần áo của Tô Xương Hà đã bị cháy hơn phân nửa, từ trên không trực tiếp ngã xuống, đâm thủng mái hiên của một căn phòng, rơi thẳng xuống đống rơm, nhìn vào có mấy phần chật vật. Hắn bất lực nhếch miệng cười: "Đã nói ghét nhất là đánh nhau với người của Mộ gia rồi, họ đâu phải là sát thủ, rõ ràng là ảo thuật gia thì có."

Mộ Tử Trập thả người nhảy lên, đứng lên trên nóc nhà đã bị sập một nửa, cúi đầu nhìn Tô Xương Hà bên dưới, tay khẽ vung, một con chỉ điệp chậm rãi bay xuống dưới: "Cận thân đối chiến, có là người lợi hại hơn nữa, cũng sẽ có lúc thất thủ. Cho nên trong vòng ba trượng, ta sẽ không để người khác lại gần."

"Nói nhảm nhiều thật đấy." Tô Xương Hà vốn dĩ nhìn qua đã hết sức lại bỗng nhiên vứt thanh chủy thủ lên trời, trực tiếp xuyên qua con chỉ điệp kia, đánh đến trước mắt Mộ Tử Trập, mà Mộ Tử Trập khẽ vung tay áo, cuốn lấy chủy thủ, nhưng thần sắc lập tức thay đổi, vội vàng buông tay, nhưng đã không kịp rồi.

Trên chủy thủ của Tô Xương Hà, có gắn một sợi tơ y hệt.

Về việc ứng dụng sợi tơ điều khiển con rối, Mộ gia trong Ám Hà tuyệt đối đứng thứ nhất, nhưng nếu còn nói về cao thủ thì đó lại là Tô Mộ Vũ, vì hắn dựa vào việc tái hiện lại Thập Bát Kiếm Trận thất truyền nhiều đời của Tô gia, một loại võ công cũng dùng sợi tơ để điều khiển, mà Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ là bạn tốt. Cho nên Tô Xương Hà cũng học được một chút thuật điều khiển tơ, hắn đem nó kết hợp chủy thủ của mình.

Tô gia cũng vận dụng thuật điều khiển tơ như lúc nãy chủy thủ kia công kích về phía Mộ Tử Trập, mà lúc Mộ Tử Trập vung tay áo quấn thanh chủy thủ lại, Tô Xương Hà đã mượn thế đứng dậy, mạnh mẽ kéo mình đến trước mặt Mộ Tử Trập.

"Bên ngoài ba trượng, ông được xưng là vô địch, nhưng bây giờ đã gần ba thước, vậy chính là thế mạnh của ta rồi." Chủy thủ trong tay Tô Xương Hà vội vàng vung lên, xẹt qua cổ của Mộ Tử Trập. Mộ Tử Trập lấy tay áo làm kiếm, chặn lại chủy thủ của Tô Xương Hà, sau đó chưởng về phía ngực của Tô Xương Hà, Tô Xương Hà lại lấy ra hai thanh chủy thủ, ba thanh kiếm bay lên, trực tiếp đánh nát tay áo trắng kia. Mộ Tử Trập khẽ cau mày, hai con chỉ điệp đang ở dưới chân ông, ông nhẹ đạp lên, thân thể ngửa ra sau bay đi.

Ông muốn khống chế khoảng cách ở ba trượng.

Thân thể Tô Xương Hà không có gì chống đỡ, vốn dĩ đã khó tránh việc rơi xuống bên dưới, nhưng hắn bỗng nhiên vứt thanh chủy thủ về trước, đính vào bức tường của căn phòng phía trước, lại tiếp tục ném ra một thanh chủy thủ, đính vào bức tường của căn phòng phía sau, hai thanh chủy thủ tạo ra một sợi tơ không thể thấy trên không trung. Tô Xương Hà nắm lấy sợi tơ, thả người nhảy lên trên sợi tơ đó, sau đó nhanh chóng chạy về phía Mộ Tử Trập.

"Có thể xưng là sát thủ hoàn mỹ đấy." Mộ Tử Trập sâu kín nói một câu, trong câu nói có ý khen ngợi, ông nghiêng người né một đao của Tô Xương Hà, sau đó thân thể rơi xuống dưới, trước khi rơi xuống ông khẽ nắm lấy sợi tơ, một ngọn lửa lập tức bốc lên đốt cháy sợi tơ mà Tô Xương Hà đang đứng. Mộ Tử Trập rơi trên đất, khẽ phất tay áo, lùi về sau mười mấy bước.

Tô Xương Hà cũng nhanh chóng tiếp đất, khoảng cách giữa hai người một lần nữa trở về ba trượng.

Điều duy nhất không còn giống lúc nãy, đó là một ống tay áo của Mộ Tử Trập đã nát.

Mà cả người Tô Xương Hà đã bị cháy hết một nửa rồi, lộ ra vết máu loang lỗ trên thân thể, nhìn vào vô cùng chật vật.

"Thế mạnh của ngươi, thoáng cái liền mất." Mộ Tử Trập cười lạnh.

Tô Xương Hà nhìn chủy thủ trong tay: "Thế mạnh của ta, thoáng qua chính là vĩnh hằng."

Trên chủy thủ dính một ít máu.

Chỉ có một ít, gần như là không thấy.

Mộ Tử Trập khẽ cúi đầu, mới phát hiện trên ngực đã bị chém ra một vết thương, ông đưa tay sờ, cũng sờ được vài giọt máu, chiêu đó của Tô Xương Hà vẫn là làm ông bị thương, tuy nhiên vết thương thế này, thực sự là không ăn nhằm gì, trừ khi, trên chủy thủ của Tô Xương Hà có độc.

"Chủy thủ của ta có độc." Tô Xương Hà trực tiếp nói.

Mộ Tử Trập cười: "Dùng độc với người của Mộ gia? Dựa vào ngươi?"

"Độc này của ta, tất nhiên không làm gia chủ Mộ gia bị thương được. Nhưng mà ấy…" Tô Xương Hà nhìn phía sau lưng Mộ Tử Trập.

Một nam nhân đầu trọc, một nam tử trung niên mặc trường bào nho nhã.

Một người vai vác đao lớn, một người hông treo song đao.

Mộ Tử Trập khẽ híp mắt: "Trừ khi Tô Tẫn Khôi đến đây, những người khác ta đều không đặt vào mắt."

Tô Xương Hà cười: "Cứ xem như ông nói là thật đi, nhưng ông cùng lúc phải đối phó với ba người bọn ta, sẽ không có thời gian ép kịch độc trong người ra. Bây giờ chút xíu độc này đối với ông mà nói không là cái gì, nhưng cứ tiếp tục như vậy một canh giờ, sợ là ông cũng phải tìm cái vị thần y đó đến đây cứu mạng đấy."

Mộ Tử Trập biết Tô Xương Hà không phải đang doạ mình, ông xoay người, nhìn hai người trước mặt.

Nam tử đầu trọc đó sờ vào cái đầu trọc của mình, trên mặt có chút bực bội: "Ta nói này Mộ lão đại, ông không thể dùng chút sức gϊếŧ tên điên này trước khi bọn ta tới được sao?"

Nam tử nho nhã ngược lại có thái độ khiêm tốn: "Cung tiễn gia chủ Mộ gia."

Mộ Tử Trập hừ lạnh, thả người nhảy lên, lướt qua bên cạnh hai người.

Tô Xương Hà cười nói: "Thế nào, hai vị đại ca lúc nãy chắc đã thấy biểu hiện của ta, lần này ta thật sự xém chết ở đây rồi, quay về nhớ nói vài lời tốt đẹp về ta trước mặt lão gia nha."

Nam tử đầu trọc nhổ một ngụm nước bọt, mắng: "Biết vậy trên đường uống ly rượu rồi hẵng đến, biết đâu chừng còn có thể nhìn thấy cảnh Mộ Tử Trập cho ngươi nổ thành thịt nát."

Nam tử nho nhã cười nói: "Lão gia muốn gặp ngươi."

"Lại muốn gặp ta? Không làm việc nữa à?" Tô Xương Hà nhìn phía sau một cái, "Bên phía Chu Sào, bây giờ đang là cơ hội tốt nhất."

"Kêu ngươi làm gì ngươi cứ làm cái đó, ngươi tưởng mình là lão đại Tô gia chắc?" Nam tử đầu trọc mắng.

Tô Xương Hà duỗi lưng: "Được thôi. Nhớ nói chiến công vĩ đại của ta trước mặt lão gia, độc chiến với gia chủ Mộ gia, trong vòng ba thước, trong nháy mắt xém chút là lấy được đầu của gia chủ Mộ gia!"